Tóm lại, Kỷ Tuyền nói thật sự có hơi ngắn gọn.
Bỏ đầu bỏ đuôi, Ngũ Thư muốn hiểu cũng khó.
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cô nàng, Kỷ Tuyền bật cười: "Nói ngắn gọn thì không được sao?"
Ngũ Thư tuy đuối lý nhưng không cam tâm chịu thua, bèn đưa tay véo má Kỷ Tuyền: "Đừng có hòng lảng tránh, nói rõ ràng cho tôi nghe mau."
Da Kỷ Tuyền trắng, vừa bị nhéo liền ửng hồng.
Ngũ Thư vừa lên xe, xe chạy được một đoạn, còn chưa đợi cô nàng ép cung, Kỷ Tuyền đã chủ động khai báo thành thật.
Từ việc cô bị đồng nghiệp trong công ty tính kế cưỡng ép Tống Chiêu Lễ, cho đến việc Tống Chiêu Lễ bất bình bắt cô phải trả, trừ một vài chi tiết nhỏ nhặt, cô không bỏ sót chuyện gì.
Kỷ Tuyền kể một đường, Ngũ Thư lại nghe một nẻo.
Cuối cùng Ngũ Thư không nhịn được mà chửi đổng lên: "Cái ông Tổng giám đốc Lý kia của cậu có vấn đề thần kinh hả? Xảy ra chuyện như vậy mà lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu?"
Kỷ Tuyền cười nhẹ, không hề tỏ vẻ tức giận: "Công việc là công việc, ở công ty, còn muốn nói đến tình nghĩa sao?"
Ngũ Thư: "Cái ông tổng giám đốc Lý kia của cậu có phải là không thích cậu không?"
Kỷ Tuyền nhếch môi: "Không quan trọng, tôi đến đây làm việc chứ đâu phải đến để yêu đương với ông ta."
Tình hình gia đình của Kỷ Tuyền, Ngũ Thư hiểu rõ hơn ai hết.
Biết cô khó khăn, biết cô không dễ dàng.
Nghe Kỷ Tuyền nói vậy, Ngũ Thư bĩu môi: "Vậy chuyện này cứ bỏ qua như vậy à?"
Kỷ Tuyền: "Người đáng phải chịu trừng phạt thì đã bị pháp luật trừng trị rồi, nếu còn cố chấp đi sâu hơn nữa, thì chỉ đang trừng phạt chính mình thôi."
Quan điểm của Kỷ Tuyền rất độc đáo, Ngũ Thư nghe cũng thấy có lý: "Đúng thật, dùng lỗi lầm của người khác để trừng phạt mình, rồi lại đi vào ngõ cụt, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là mình."
Bị chuốc thuốc rồi lại phải quan hệ với người mình không yêu, đó đã là một tổn thương rất lớn. Nếu bản thân không thể vượt qua, cứ mãi chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực thì càng khó thoát ra.
Thì cuối cùng người bị tổn thương vẫn là mình.
Trong xã hội này, không ít cô gái rơi vào hoàn cảnh tương tự, rõ ràng là nạn nhân nhưng lại quá bận tâm đến dư luận, cố gắng tự minh oan cho mình, cuối cùng rơi vào trầm cảm, tự hủy hoại bản thân, thậm chí tìm đến cái chết.
Làm người, nếu bản thân không tự mình giác ngộ, tự mình thoát khỏi vũng lầy, vậy thì còn trông chờ ai đến cứu bạn đây?
Cầu thần bái phật?
Phật cũng đã nói với bạn rồi, vạn sự đều khổ, chỉ có thể tự mình cứu lấy mình.
Trong lúc hai người nói chuyện, xe đã đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố.
Ngũ Thư đỗ xe xong, vừa tháo dây an toàn vừa nghiêng đầu hỏi Kỷ Tuyền: "Tống Chiêu Lễ dễ dàng buông tha cho cậu như vậy sao?"
Kỷ Tuyền dựa vào ghế, dây an toàn đã được tháo ra: "Khó nói lắm."
Dù sao thì hôm qua cô đã bị anh ta bắt tại trận rồi.
Ngũ Thư: "Cậu nói xem có phải anh ta đã thích cậu rồi không?"
Kỷ Tuyền cười khẩy: "Cái trò đùa này của cậu đúng là khoa học viễn tưởng."
Nếu cứ ngủ với nhau hai lần là nảy sinh tình cảm, thì trên đời này đâu còn nhiều chuyện chia tay hay bỏ dở đến như vậy?
Kỷ Tuyền quá đỗi bình tĩnh, Ngũ Thư cơ bản có thể khẳng định, cho dù Tống Chiêu Lễ có biến thành kẻ si tình thì cô bạn thân của cô cũng sẽ không bao giờ như vậy.
Ngũ Thư mở cửa xe bước xuống, vẫy tay với Kỷ Tuyền.
Ngũ Thư đã đặt trước một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, không gian rất tuyệt.
Sau khi báo số điện thoại đặt bàn, nhân viên phục vụ dẫn hai người đến một ghế sofa gần cửa sổ, sau đó để hai người tự chọn món.
Kỷ Tuyền không kén ăn, món ăn đều do Ngũ Thư chọn.
Chọn món xong, Ngũ Thư đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, rồi ngả người về phía trước, nhỏ giọng nói: "Tiêu Tấn và vợ của ông Tổng giám đốc Vương kia đang dan díu với nhau à?"
Kỷ Tuyền khẽ nâng mí mắt, rồi gật đầu.
Ngũ Thư nhìn với vẻ khinh bỉ ra mặt: "Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn vậy mà không phải vậy."
Kỷ Tuyền thoáng ngẩn người, "Ừm" một tiếng: "Điểm này tôi thật sự không ngờ tới."
Trong trí nhớ của cô, Tiêu Tấn là một người khá cầu tiến, thậm chí còn có chút thanh cao.
Nhưng sau hai chuyện này, Kỷ Tuyền có chút nghi ngờ trí nhớ của mình có vấn đề hay không.
Nhà hàng nổi tiếng trên mạng này chuyên về món ăn Tứ Xuyên.
Đồ ăn vừa lên đều rất bắt mắt, hương vị cũng không có điểm nào chê.
Kỷ Tuyền và Ngũ Thư là bạn thân nhiều năm, nên khi trò chuyện thì rất tùy ý, không có chủ đề cụ thể, nghĩ gì nói nấy.
Ngũ Thư kể về công việc của mình, ông chủ cấp trên lại là người ngoài ngành, ngày nào cũng chỉ đạo cô nàng làm việc bậy bạ.
"Cậu có biết tôi với cái ông sếp kia mỗi ngày đều ở trong bầu không khí gì không?"
Kỷ Tuyền ngẩng lên, tiếp lời cô nàng, để cô nàng có thể tự do phát huy: "Bầu không khí gì?"
Ngũ Thư cầm khăn giấy bên cạnh lau miệng rồi nói: "Chuột làm thuê cho mèo - không dám phản kháng, nhưng không phút giây nào muốn sống."
Kỷ Tuyền cong mắt cười, đang định tiếp lời thì chiếc điện thoại để bên cạnh đột nhiên đổ chuông.
Kỷ Tuyền liếc nhìn màn hình, thấy cuộc gọi đến từ mẹ mình thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn, cô cầm điện thoại lên nhấn nút nghe: "Mẹ."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng trách móc của mẹ Kỷ: "Tuyền Tuyền, sao con còn chưa về? Tiêu Tấn và bố mẹ nó đến rồi kìa."