Trong tình cảm thì chưa bao giờ có cái gọi là "nghiêm khắc với bản thân, bao dung với người khác".
Một người đối với đời tư của mình còn nghiêm khắc như vậy, thì sao có thể cho phép người mình yêu bên cạnh là một kẻ rác rưởi được.
Đối diện với câu hỏi ngược lại của Liêu Bắc, Tống Chiêu Lễ rơi vào trầm tư.
Vậy thì cô và Tiêu Tấn rốt cuộc là như thế nào?
Hợp tác?
Tiêu Tấn có thể cho cô cái gì?
Tống Chiêu Lễ đang suy nghĩ thì Liêu Bắc dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ lên tiếng hỏi: "Kỷ Tuyền có biết cậu là người từng tài trợ cho cô ấy không?"
Tống Chiêu Lễ khẽ liếc nhìn anh ta: "Cậu đoán xem."
Liêu Bắc cười đùa: "Chắc chắn là không biết, nếu thật sự biết thì thái độ của cô ấy đối với cậu sẽ không như vậy."
Tống Chiêu Lễ không đáp, ngậm một điếu thuốc.
Không biết có phải vì chuyện xảy ra ngày hôm qua hay không mà hôm sau khi Kỷ Tuyền ký hợp đồng lại diễn ra vô cùng thuận lợi.
Phương Tuệ dường như đã hết hơi sức, chẳng còn làm khó cô nữa.
Đến khi ký hợp đồng xong, hai người bắt tay nhau một cách máy móc, khách sáo nói một câu "hợp tác vui vẻ".
Ra khỏi phòng họp, Kỷ Tuyền về phòng thu dọn hành lý.
Vé máy bay đã đặt cho hôm nay. Ở Đông Thị gần một tuần, Thanh Thành vẫn còn một đống công việc đang chờ cô xử lý.
Thu dọn hành lý xong, cô bước vào thang máy. Ngay khi cửa thang máy vừa mở, hai nhân viên của Vinh Thăng đã chen vào.
Hai người họ dường như không để ý đến Kỷ Tuyền, hoặc có lẽ họ đã nhận ra cô nhưng nghĩ cô là người của Vạn Thịnh, không liên quan gì đến mình, nên cứ thoải mái đứng nói chuyện rì rầm.
"Giám đốc Phương được thăng chức rồi à?"
"Thăng chức gì chứ, rõ ràng là thăng chức mà như giáng chức."
"Tại sao? Chẳng phải giám đốc Phương đang làm rất tốt sao? Nghe nói mấy dự án lớn bên Tống thị đều do cô ấy ký được đấy."
"Đắc tội người khác rồi, chỉ là không biết đắc tội vị Phật lớn nào thôi."
Kỷ Tuyền nghe hai người nói chuyện mà trên mặt không hề lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng thì không tránh khỏi suy nghĩ.
Người khác không biết Phương Tuệ đã đắc tội với vị Phật lớn nào, nhưng trong lòng cô thì lại rất rõ.
Vị Phật lớn đó không chỉ có Phương Tuệ đắc tội, mà cả cô cũng vậy.
Thậm chí, có lẽ cô còn đắc tội sâu sắc hơn Phương Tuệ chứ không hề kém cạnh.
Cửa thang máy mở ra, Kỷ Tuyền bước ra sau hai nhân viên Vinh Thăng, vừa đi vừa lấy điện thoại xem tin nhắn đã gửi cho Tống Chiêu Lễ tối qua.
Nội dung khung chat vẫn dừng lại ở lời xin lỗi chân thành của cô.
Tống Chiêu Lễ vẫn không trả lời.
Kỷ Tuyền nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc rồi tắt màn hình cất vào túi, đi ra khỏi khách sạn, bắt taxi đến sân bay.
Ngồi trên xe, Kỷ Tuyền chống cằm nhìn ra bên ngoài.
Đông Thị làm công tác cây xanh rất tốt, điểm này tốt hơn Thanh Thành.
Nhưng nhịp sống ở đây cũng quá nhanh, chỉ thích hợp để phấn đấu chứ không thích hợp để sống.
Có lẽ vì vừa nghe được câu chuyện "răn đe" về Phương Tuệ trong thang máy nên dọc đường đi, Kỷ Tuyền cứ cảm thấy bất an khó tả.
Thật lòng mà nói, cô vẫn chưa nhìn thấu con người Tống Chiêu Lễ.
Thủ đoạn tàn nhẫn, quyết đoán, mưu mô sâu hiểm.
Nhưng hết lần này đến lần khác, trong chuyện đó, anh ta lại dịu dàng và ân cần đến lạ...
Nghĩ đến chuyện đó, tai Kỷ Tuyền không khỏi đỏ lên, cô vội thu tầm mắt về.
Từ Đông Thị về Thanh Thành, đi máy bay mất khoảng hai tiếng.
Khi máy bay hạ cánh ở Thanh Thành cũng đã là giữa trưa. Kỷ Tuyền vừa ra khỏi sân bay đã thấy Ngũ Thư đang đứng cách đó không xa vẫy tay với cô.
Ngũ Thư mặc áo sơ mi ren đen kết hợp với quần dài đen, cùng với một chiếc kính râm gọng đen che gần nửa khuôn mặt.
Kỷ Tuyền xách vali hành lý đi đến gần, nhìn cô nàng một lượt rồi khẽ cười: "Cậu đến đây đón tôi hay đến đưa đám cho tôi đấy?"
Ngũ Thư đưa tay, dùng ngón trỏ trắng nõn đẩy gọng kính râm trên sống mũi rồi lại thả ra: "Cũng gần như nhau cả thôi mà."
Kỷ Tuyền nhướn mày, nghe ra lời ẩn ý của cô nàng: "Hửm?"
Ngũ Thư tiến đến khoác tay cô, giọng nói khẽ khàng nhưng lại có chút ép cung: "Nói thật đi, có phải cậu lại gặp Tống Chiêu Lễ ở Đông Thị rồi không?"
Kỷ Tuyền bị Ngũ Thư ép lên xe, nhịn không được cười: "Anh ta là ông chủ lớn."
Kỷ Tuyền ngồi vào ghế phụ, vali hành lý vẫn còn ở bên ngoài, Ngũ Thư nhận lấy rồi cho vào cốp xe, quay người đi đến trước mặt cô cúi xuống hỏi: "Hai người... lại... cái kia rồi?"
Câu "cái kia" của Ngũ Thư hỏi rất kín đáo.
Nhưng Kỷ Tuyền biết cô nàng đang nói cái gì.
Kỷ Tuyền không đáp, nhưng hai má cô lại ửng hồng lên.
Thấy vậy, Ngũ Thư hiểu ngay vấn đề, cô chống tay lên thành xe, nói: "Tuyền ơi, cậu chẳng nghe lời tôi gì cả. Cậu không sợ hắn ta 'ăn xong chùi mép' rồi lại 'ngựa quen đường cũ' hay sao?"
Ngũ Thư nói như đang kể chuyện hài, câu nọ tiếp câu kia.
Kỷ Tuyền thấy cô nàng không có ý định dừng lại liền đưa tay ra hiệu "dừng": "Dừng, cho tôi một cơ hội giải thích được không?"
Ngũ Thư đứng thẳng người thở dài, chờ xem cô nàng định nói gì: "Thành thật khai báo."
Kỷ Tuyền: "Nói ra thì dài lắm."
Ngũ Thư: "Nói ngắn gọn thôi."
Kỷ Tuyền đơn giản sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói: "Ra ngoài lăn lộn, thì cuối cùng cũng phải trả thôi."
Ngũ Thư ngơ ngác: "???"