Phương Tuệ vừa dứt lời, Kỷ Tuyền liền khẽ liếc nhìn cô ta, rồi lại lạnh nhạt cúi đầu xuống.

Thấy cô không nói gì, Phương Tuệ cho rằng cô đang chột dạ, liền ưỡn thẳng lưng, cười khinh miệt: "Với những người như Tống tổng, bên cạnh anh ấy chưa bao giờ thiếu phụ nữ, tôi hy vọng cô hiểu được điều đó."

Phương Tuệ vừa nói xong thì cửa thang máy vang lên tiếng "ting" mở ra.

Kỷ Tuyền bước ra khỏi thang máy, khi đi ngang qua cô ta thì nhẹ nhàng nói: "Cô tự hiểu là được rồi, không cần phải nói cho tôi biết." 

Phương Tuệ nghe vậy thì mặt lập tức đỏ bừng: "Ý cô là gì?"

Kỷ Tuyền dừng bước quay đầu lại, mắt khẽ nheo lại, ánh mắt lạnh đến mức khiến người ta phát sợ: "Giám đốc Phương, tôi không thích Tống Chiêu Lễ, cũng không có hứng thú với anh ta, cô không cần xem tôi là kẻ thù không đội trời chung của cô."

Bị vạch trần những suy nghĩ thầm kín trong lòng, Phương Tuệ tức giận: "Không có hứng thú mà còn leo lên giường với anh ta."

Kỷ Tuyền cười lạnh, đôi môi đỏ mọng mấp máy: "Tôi chỉ là chơi đùa anh ta thôi."

Lúc này, Tống Chiêu Lễ - người bị chơi đùa đã quay trở lại, đang đứng ở cách đó không xa.

Bên cạnh anh ta còn có Liêu Bắc, kẻ hóng hớt chuyện thiên hạ, chẳng bao giờ bỏ lỡ một màn kịch hay.

Liêu Bắc trêu chọc, dùng khuỷu tay huých vào người Tống Chiêu Lễ đang đút tay túi quần: "Nghe thấy chưa lão Tống, chỉ là đang chơi đùa cậu thôi đấy."

Kỷ Tuyền vừa dứt lời liền quay người bước đi.

Ai ngờ bước chân vừa mới nhấc lên thì đã chạm ngay ánh mắt sâu thẳm khó dò của Tống Chiêu Lễ.

Ánh mắt của Tống Chiêu Lễ có chút trầm lắng, có chút lạnh lẽo.

Kỷ Tuyền mím chặt môi, tim bỗng thắt lại.

Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi.

Không khí trong hành lang bỗng chốc trở nên ngượng ngùng, cả ba người đều lúng túng. Phương Tuệ đứng ở cửa thang máy, mặt đỏ bừng khi thấy Tống Chiêu Lễ, chỉ muốn độn thổ cho xong chuyện.

Rất nhiều người biết cô ta thích Tống Chiêu Lễ, bao gồm cả bản thân Tống Chiêu Lễ.

Tống Chiêu Lễ từng khen cô ta, nhưng không phải chuyện tình cảm nam nữ, mà là khen cô ta làm việc cẩn thận, biết điều, không như mấy cô gái trẻ khác suốt ngày buôn chuyện sau lưng đồng nghiệp.

Cũng chính vì lời khen này của Tống Chiêu Lễ mà Phương Tuệ mới có thể ngồi được vào vị trí như ngày hôm nay.

Nhưng giờ phút này, chút lợi thế ít ỏi mà cô ta có được trong lòng Tống Chiêu Lễ đều đã tan thành mây khói.

Bầu không khí căng thẳng kéo dài khoảng bốn năm giây thì Tống Chiêu Lễ sải bước đi về phía thang máy, khi đi ngang qua Kỷ Tuyền thì dừng lại một chút, khẽ nhếch môi cười: "Vui không? Có muốn tiếp tục chơi không?"

Nói xong, không đợi Kỷ Tuyền trả lời, anh ta liền bước đi.


Kỷ Tuyền: "..."

Sau màn vừa rồi của Tống Chiêu Lễ, sắc mặt Phương Tuệ còn tệ hơn cả Kỷ Tuyền. Cô ta chẳng còn hơi sức đâu mà gây sự nữa, vội vã quay về phòng của mình.

Bề ngoài, Kỷ Tuyền tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng, sóng gió đã nổi lên dữ dội.

Bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra.

Hôm nay cô đã hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này.

Sau khi về phòng, Kỷ Tuyền đi tắm, suy đi tính lại, cô vẫn quyết định gửi một tin nhắn cho Tống Chiêu Lễ.

Cẩn trọng lựa chọn từng chữ, thái độ chân thành.

[Tống tổng, về chuyện xảy ra ở hành lang vừa nãy, tôi nghĩ tôi cần phải giải thích với anh, tôi tuyệt đối không có ý định nói xấu anh sau lưng.]

[Xin lỗi.]

[Hy vọng anh đừng để bụng.]

Sau khi gửi tin nhắn, Kỷ Tuyền thả mình xuống ghế sofa.

Trong đầu cô chỉ có một chữ: Xui.

Bên ngoài khách sạn, Tống Chiêu Lễ ngồi trong chiếc Bentley, xoay xoay điện thoại trên đầu ngón tay.

Liêu Bắc ngồi bên cạnh anh ta, hai chân hơi dạng ra, trêu chọc nói: "Sao không trả lời tin nhắn?"

Tống Chiêu Lễ liếc nhìn anh ta: "Liên quan đến cậu à?"

Liêu Bắc chế nhạo: "Tôi đã sớm nói với cậu rồi, tự mình dâng đến cửa thì không có giá, tiểu tam thì không có tiền đồ đâu."

Tống Chiêu Lễ đang xoay điện thoại thì khựng lại, nghiêng đầu nhìn Liêu Bắc: "Cậu thấy cô ta có giống kiểu người sẽ cho phép bạn trai mình lén lút ngoại tình không?"

Liêu Bắc nghe mà ngơ ngác, nhưng vẫn thật thà nói: "Không giống."

Nói xong, Liêu Bắc lại nói thêm: "Trước đó tôi từng nghe một chuyện, không biết thật giả thế nào, nghe nói nửa năm trước có một ông chủ tập đoàn niêm yết muốn bao nuôi Kỷ Tuyền, Kỷ Tuyền trực tiếp cho ông ta một trận nhừ tử."

Tống Chiêu Lễ nghe vậy thì nhướn mày.

Liêu Bắc cười khẩy: "Một cô gái thiếu tiền đến mức như vậy, mà vẫn không vì tiền mà luồn cúi, cậu nghĩ cô ta cho phép bạn trai mình lén lút ngoại tình sao?"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play