So với vẻ hoảng loạn của Tiêu Tấn, Kỷ Tuyền lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên, giọng nói ôn hòa.

"Tổng giám đốc Vương đang tìm vợ."

Nghe Kỷ Tuyền nói vậy, sắc mặt Tiêu Tấn càng thêm khó coi, đưa tay đẩy người phụ nữ bên cạnh một cái.

Người phụ nữ kia đã từng chạm mặt Kỷ Tuyền, hoàn toàn không coi cô ra gì, hừ lạnh một tiếng rồi bước đi trên đôi giày cao gót.


Nhìn người phụ nữ đi xa, Tiêu Tấn tiến lên định nắm tay Kỷ Tuyền.

Kỷ Tuyền lùi lại nửa bước tránh né, lạnh nhạt nói: "Mai tôi còn có cuộc họp sớm, lát nữa tôi phải về trước."

Tiêu Tấn lại tiến lên: "Tuyền Tuyền, mọi chuyện không như em nghĩ, anh và cô ta..."

Tiêu Tấn còn chưa kịp giải thích thì đột nhiên nghe thấy tiếng bật lửa "tách" một tiếng.

Tiêu Tấn theo bản năng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tống Chiêu Lễ đang đứng cách đó không xa, cả người không khỏi toát mồ hôi lạnh.

"Tống, Tống tổng."

Tống Chiêu Lễ dựa vào tường hút thuốc, giọng nói không rõ cảm xúc: "Ừ, hai người cứ tiếp tục đi."

Tiếp tục?

Còn tiếp tục thế nào được nữa?

Vừa ra khỏi cửa, Tiêu Tấn đã nhìn thấy Kỷ Tuyền, bị cô làm cho giật mình, hoàn toàn không chú ý rằng phía sau cô còn có một người đang đứng.

Lúc này sợ đến hồn bay phách lạc, làm gì còn tâm trí nào khác.

Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Kỷ Tuyền lên tiếng: "Về phòng riêng thôi."

Nói xong, Kỷ Tuyền bước đi trước.

Trở lại phòng riêng, những người bên trong hầu như đã say khướt.

Có vài người tửu lượng tốt cố gắng chống đỡ, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Kỷ Tuyền ngồi thêm một lúc, rồi tìm lý do cáo từ ra về trước.

Ra khỏi khách sạn, Kỷ Tuyền đưa tay sờ túi lấy chìa khóa xe, chợt nhớ ra mình đã uống rượu, cô thở dài, đành phải đi ra ven đường bắt taxi.

Đêm hè oi ả, nóng nực đến phát cáu.

Kỷ Tuyền đang cúi đầu xem điện thoại thì một chiếc SUV màu đen dừng lại trước mặt cô.

Kỷ Tuyền ngẩng đầu lên, cửa sổ xe ở ghế lái hạ xuống, lộ ra một gương mặt thanh niên trẻ tuổi: "Quản lý Kỷ."

Kỷ Tuyền khựng lại nửa giây, rồi cười đáp: "Trợ lý Khâu."

Khâu Lâm gật đầu với cô, khách sáo nói: "Chỗ này khó bắt taxi, Tống tổng bảo tôi đưa cô về."

Kỷ Tuyền: "..."

Khâu Lâm vừa dứt lời, thấy cô vẫn đứng im, lại mỉm cười nói thêm: "Vừa hay tôi cũng có chút việc muốn hỏi cô."

Nghe đến công việc, Kỷ Tuyền không tiện từ chối nữa.

Dù biết rõ đối phương chỉ đang kiếm cớ, cô cũng chỉ có thể cười chấp nhận: "Được thôi, vậy làm phiền trợ lý Khâu rồi."

Kỷ Tuyền nói xong liền cúi người lên xe.

Khâu Lâm không hổ danh là trợ thủ đắc lực của Tống Chiêu Lễ, dù là nói dối cũng rất tự nhiên, không hề gượng gạo. Trên xe, anh thực sự đã hỏi Kỷ Tuyền rất nhiều vấn đề chuyên môn.

Kỷ Tuyền lần lượt trả lời, cuối cùng Khâu Lâm nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi gật đầu: "Cảm ơn quản lý Kỷ đã giúp tôi giải đáp thắc mắc."

Kỷ Tuyền: "Không có gì."

Hơn một tiếng sau, xe đến khu chung cư nơi Kỷ Tuyền ở.

Nhìn Kỷ Tuyền vào khu dân cư, Khâu Lâm lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tống Chiêu Lễ: "Tống tổng, người đã về đến nơi."

Tống Chiêu Lễ: Ừ.

Bên này, Kỷ Tuyền vừa về đến nhà thì đã nhận được điện thoại của Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn say bí tỉ, nói năng không rõ ràng: "Tuyền Tuyền, em nghe anh giải thích, hôm nay anh hẹn cô ta ra cầu thang bộ, thực ra là để chấm dứt với cô ta, không phải như em nghĩ..."

Nghe Tiêu Tấn nói vậy, trong đầu Kỷ Tuyền chợt hiện lên một câu nói: Có ai đó đã bảo rượu vào lời ra mà?

Những kẻ quen thói nói dối, lúc nào cũng vậy.

Có những người, bạn tưởng rằng họ bị cuộc sống mài giũa nên mới phải đeo mặt nạ, nhưng thực chất đó mới là bản chất thật của họ.

Tiêu Tấn vẫn còn lải nhải ở đầu dây bên kia, Kỷ Tuyền hít sâu một hơi ngắt lời anh ta: "Tiêu Tấn, đàn ông có thể bạc tình, nhưng không thể trơ trẽn."

Kỷ Tuyền vừa dứt lời, đầu dây bên kia im lặng như tờ.

Giây tiếp theo, Tiêu Tấn trầm giọng hỏi: "Anh có thể hỏi người đàn ông đó là ai không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play