Trong hành lang có gió.
Không quá mạnh, nhưng đủ để khiến người ta tỉnh táo.
Kỷ Tuyền không biết Tống Chiêu Lễ đã làm điều đó như thế nào.
Vẻ mặt anh nghiêm nghị, chính trực, nhưng những lời nói ra lại vô cùng phóng đãng, từng câu từng chữ đều đang dụ dỗ người ta phạm sai lầm.
Tống Chiêu Lễ vừa dứt lời, Kỷ Tuyền gắng giữ bình tĩnh, đôi môi đỏ mọng mấp máy: "Tống tổng, sau này nhớ hạn chế uống rượu."
Tống Chiêu Lễ nhướn mày: "Sao?"
Kỷ Tuyền không còn vẻ yếu thế thường ngày, lạnh lùng đáp: "Uống rượu quá nhiều sẽ phá hủy trung khu thần kinh, khiến người ta nảy sinh ảo tưởng viển vông."
Tống Chiêu Lễ cười khẽ một tiếng: "Quản lý Kỷ thật hiểu biết."
Nói xong, Tống Chiêu Lễ cúi người xuống gần tai Kỷ Tuyền nói: "Bạn trai cô không ổn, vừa nãy trong phòng riêng, tôi thấy anh ta đã uống hai viên... thuốc."
Nghe vậy, tai Kỷ Tuyền lập tức đỏ lên, đầu ngón tay bất giác run nhẹ.
Tống Chiêu Lễ vừa nói xong thì hai người ở dưới lầu cũng dừng lại.
Tiêu Tấn chỉnh lại quần tây, nhỏ giọng hỏi: "Lão già đó có nói với em những ai sẽ được thăng chức quý tới không?"
Người phụ nữ: "Không nói."
Giọng Tiêu Tấn có chút gấp gáp: "Ông ta không nói, em cũng không biết hỏi sao?"
Người phụ nữ nũng nịu đưa tay kéo cà vạt trên cổ Tiêu Tấn: "Em dám hỏi sao? Bây giờ ông ta vốn đã nghi ngờ em cắm sừng ông ta rồi."
Tiêu Tấn mỉa mai: "Hắn ta bất lực, còn không cho em ra ngoài kiếm ăn à?"
Người phụ nữ dựa vào lòng Tiêu Tấn, rõ ràng là vẫn chưa thỏa mãn.
Tiêu Tấn nhận ra ý đồ của người phụ nữ, đưa tay vào váy cô ta xoa dịu: "Tối nay về em dò la xem danh sách thăng chức gồm những ai."
Ánh mắt người phụ nữ lả lơi: "Sao? Anh còn muốn thăng chức à?"
Từ khi vào Vinh Thăng đến nay mới chỉ năm năm, Tiêu Tấn đã từ một nhân viên bình thường leo lên chức phó tổng, một vị trí khiến những người cùng tuổi phải ngưỡng mộ.
Nhưng con người mà, lòng tham vô đáy.
Người phụ nữ vừa dứt lời, bàn tay Tiêu Tấn đang giấu trong váy cô ta khẽ xoa nắn: "Chẳng lẽ anh không nên được thăng chức sao? Ở công ty anh giúp ông chủ quán xuyến mọi việc, ở ngoài lại giúp ông chủ giải khuây. Một nhân viên ưu tú như anh, làm tổng giám đốc cũng đâu có gì quá đáng."
Người phụ nữ mềm nhũn trong lòng Tiêu Tấn: "Nếu lão già biết anh ngủ với vợ ông ta, thì anh xác định mất việc đi, đừng có mà mơ đến chuyện thăng chức."
Cầu thang bộ khá vắng vẻ, hai người nói chuyện cũng không hề hạ giọng, từng câu nói đều lọt vào tai Kỷ Tuyền và Tống Chiêu Lễ.
Tống Chiêu Lễ hứng thú nhìn Kỷ Tuyền: "Bạn trai cô đang ở cùng vợ của tổng giám đốc Vương à?"
Kỷ Tuyền nhận ra sự chế giễu trong mắt anh ta, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt đáp trả: "Tống tổng tò mò như vậy, sao không tự mình xuống xem thử?"
Người đang dan díu với Tiêu Tấn quả thực là vợ của tổng giám đốc Vương.
Trước đây, tại nhà thuê của Tiêu Tấn, Kỷ Tuyền đã từng bắt gian hai người trên ghế sofa.
Tình tiết vô cùng gay cấn, hôm đó là sinh nhật Tiêu Tấn, Kỷ Tuyền vốn đang ở Diêm Thành thăm mẹ, vì muốn tạo bất ngờ cho anh ta, cô đã thức đêm đặt bánh sinh nhật rồi vội vàng trở về.
Không ngờ, bất ngờ lại biến thành kinh hãi.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng mở ra, cảnh tượng hai người quấn quýt cuồng nhiệt trên ghế sofa khiến cô sững sờ tại chỗ.
Người phụ nữ gần như bám chặt lấy Tiêu Tấn.
Thường ngày, Tiêu Tấn luôn nho nhã và lịch thiệp trước mặt cô, nhưng lúc đó lại bộc lộ bản chất thú tính đến tột cùng.
Sau đó, ai là người phát hiện ra Kỷ Tuyền trước thì không nhớ rõ nữa, khung cảnh lúc đó quá hỗn loạn.
Tóm lại, Tiêu Tấn vừa quỳ xuống vừa xin lỗi, cuối cùng lại còn trơ trẽn nói rằng anh ta làm vậy đều là vì hạnh phúc sau này của hai người.
Vì hạnh phúc tương lai của hai người, nên mới "khuất phục" bản thân ngủ với người phụ nữ khác?
Ừm, vậy là hy sinh dữ chưa?
Kỷ Tuyền đang chìm trong hồi ức thì bỗng nhiên cánh tay bị siết chặt, đợi khi cô hoàn hồn lại thì đã bị Tống Chiêu Lễ kéo ra khỏi cửa.
Kỷ Tuyền ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh ta, chưa kịp lên tiếng hỏi thì cửa cầu thang bộ phía sau đã bị đẩy ra. Tiêu Tấn và vợ của tổng giám đốc Vương cùng nhau bước ra.
Kỷ Tuyền nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Thấy sắc mặt cô tái nhợt, Tiêu Tấn gọi: "Tuyền Tuyền."