Kỷ Tuyền chưa bao giờ là người lụy tình.
Trong nhận thức của cô, hai người trưởng thành yêu nhau, khi ở bên nhau thì trân trọng, chia tay rồi thì không cần thiết phải diễn những màn sâu đậm khó quên, lưu luyến không rời.
Tiêu Tấn vừa dứt lời, thấy Kỷ Tuyền im lặng, anh ta cười khổ một tiếng, đột nhiên nghẹn ngào: "Tuyền Tuyền, em nói xem có phải anh đã sai thật rồi không?"
Kỷ Tuyền không trả lời, trực tiếp cúp máy.
Điện thoại của Tiêu Tấn vừa ngắt thì cuộc gọi video của Ngũ Thư đã gọi đến.
Kỷ Tuyền nói sơ qua với Ngũ Thư về chuyện của cô và Tiêu Tấn.
Ngũ Thư qua màn hình video chế giễu: "Hắn ta còn có mặt mũi hỏi cậu có phải đã sai thật rồi không? Mặt hắn ta dày đến cỡ nào vậy?"
Kỷ Tuyền vừa tẩy trang rửa mặt vừa nói: "Tháng sau, tiền mừng của cậu coi như để dành được rồi, đám cưới hủy rồi."
Ngũ Thư: "Đúng là đi đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết lòng người khó lường."
Kỷ Tuyền: "Không có chút bất ngờ khó đoán, sao cảm nhận được mùi vị cuộc sống."
Ngũ Thư bĩu môi: "Vậy nói tới nói lui, người đàn ông tối qua ở cùng cậu rốt cuộc là ai?"
Tay Kỷ Tuyền đang đắp mặt nạ khựng lại, sau đó trả lời: "Tống Chiêu Lễ."
"Bộp."
Bên kia video, chiếc cốc trên tay Ngũ Thư rơi xuống, nước bắn tung tóe trên ghế sofa khi cô đang ngồi khoanh chân uống nước.
Ngay cả khi nước đã đổ lênh láng, cô cũng chẳng buồn dọn dẹp mà lớn tiếng chất vấn: "Ai? Cậu vừa nói ai cơ?"
Kỷ Tuyền thở dài: "Tống Chiêu Lễ."
Ngũ Thư: "..."
Sau một hồi lâu im lặng, Ngũ Thư nhỏ giọng nói: "Tống Chiêu Lễ, người đó, cậu tránh xa anh ta ra."
Rõ ràng là đang ở nhà mình, Ngũ Thư vẫn cẩn thận như thể sợ có người nghe lén.
Nói xong, thấy Kỷ Tuyền không có phản ứng gì, cô lại lộ vẻ khó xử nói thêm: "Thật đó, cậu nghe tôi đi, cậu tránh xa anh ta ra, cậu không phải người Thanh Thành nên không biết, chứ cái danh tiếng của anh ta..."
Lời nhắc nhở của Ngũ Thư rất kín đáo. Kỷ Tuyền vuốt phẳng từng mép của chiếc mặt nạ trên mặt, thản nhiên nói: "Yên tâm đi, tôi biết chừng mực."
Sẽ không mơ tưởng đến những người vốn dĩ không thuộc về thế giới của mình.
Nghe Kỷ Tuyền nói vậy, Ngũ Thư biết cô đã hiểu lầm ý mình, liền khoanh chân ngồi ngay ngắn lại, nói thẳng: "Mấy năm trước, ở Thanh Thành từng xảy ra một vụ bắt cóc chấn động, vì bọn bắt cóc đã bắt cóc một lúc bốn người con trai của chi một và chi hai nhà họ Tống."
Thấy Ngũ Thư nghiêm túc như vậy, Kỷ Tuyền đang rửa tay, bỗng nhiên cảm thấy có chút hứng thú: "Trong đó có Tống Chiêu Lễ à?"
Ngũ Thư gật đầu: "Đúng vậy, Tống Chiêu Lễ là con thứ hai của chi hai, đứng thứ tư trong nhà họ Tống, trên anh ta còn có một người anh trai, đứng thứ hai trong nhà."
Chi hai nhà họ Tống có con thứ hai, thứ tư.
Còn chi một thì có con cả và thứ ba.
Ngũ Thư vừa nói vừa dừng lại, thấy Kỷ Tuyền không thay đổi sắc mặt, cô nói tiếp: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong vụ bắt cóc đó thì không ai rõ, nhưng sau khi bốn đứa trẻ được cứu về, người con trưởng bị điên, sau khi chữa khỏi thì quanh năm lễ Phật, người con thứ hai thì mất, người con thứ ba thì bị ốm một trận..."
Kỷ Tuyền: "Vậy còn Tống Chiêu Lễ thì sao?"
Ngũ Thư lộ vẻ kỳ lạ: "Chỉ có anh ta là không sao cả, không bệnh không tật, tinh thần bình thường. Không chỉ vậy, năm năm sau anh ta còn dùng thủ đoạn ép chết bác cả của mình, tự mình kế thừa Tống thị. Mọi người đều nói, vụ bắt cóc năm đó rất có thể là do anh ta sắp đặt."
Kỷ Tuyền: "..."
Chuyện thị phi nơi hào môn vốn nhiều.
Kỷ Tuyền đã nghe nói đến những điều này từ lâu, nhưng chuyện như nhà họ Tống thì đây là lần đầu tiên cô được nghe kể.
Ngũ Thư nói xong, thấy Kỷ Tuyền ngẩn người, cô thở dài: "Bây giờ cậu đã biết tại sao tôi lại bảo cậu tránh xa anh ta ra rồi chứ? Cậu nghĩ xem, một người vì quyền thế mà đến người nhà cũng không tha, thì có thể đối tốt với phụ nữ đến đâu chứ, có chút biến thái đấy..."
Kỷ Tuyền: "Ừm."
Ngũ Thư cho rằng Kỷ Tuyền đã thật sự nghe lọt tai, nên cũng không tiếp tục chủ đề này nữa mà chuyển sang chuyện khác.
Hai người nói chuyện với nhau gần một tiếng thì Ngũ Thư ngáp dài rồi tắt video.
Nhìn màn hình điện thoại đã tắt, Kỷ Tuyền xoay người, với lấy chiếc máy tính bảng. Cô chạm nhẹ vào màn hình, mở email với ý định xem biên bản cuộc họp, thế nhưng cô chợt phát hiện trong hộp thư có một email ẩn danh.
Kỷ Tuyền khẽ chạm vào màn hình, email được mở ra, bên trong là một đoạn video.
Kỷ Tuyền nheo mắt, nhấn nút phát.
Trong video, một người đàn ông đang nhét tiền cho một nhân viên phục vụ, tiện tay đưa cho cô ta một lọ thuốc nhỏ...