Chương 97 trời tối thỉnh nhắm mắt

097

Hoài Giảo nghi ngờ không biết có phải bản thân nghe nhầm không, hoặc có lẽ cậu nhóc tóc đỏ này thực sự mắc bệnh nặng.

Nếu không, làm sao cậu ta lại hỏi một câu kỳ quặc như vậy trong tình huống này.

Dưới lầu là hiện trường vụ án căng thẳng, trên sân thượng lại có một học sinh cấp ba ngốc nghếch hỏi cậu năm nay bao nhiêu tuổi, có phải thích người trẻ tuổi hơn không.

Cậu không nói gì, chỉ có đôi tai đỏ lên, khiến đối phương hiểu lầm cậu ngại ngùng.

Y Thừa Phong tưởng cậu ngầm thừa nhận, nhìn lông mi Hoài Giảo run rẩy mà lòng ngứa ngáy, chưa kịp suy nghĩ gì đã đưa tay định véo má cậu.

Hoài Giảo nghiêng đầu tránh, trừng mắt hỏi: "Làm gì vậy?"

Sao lại động tay động chân?

Biểu cảm của cậu quá kinh ngạc, như thể đang nhìn một kẻ tâm thần, Y Thừa Phong sững người, rút tay về, nói: "Sao không trả lời? Tôi hỏi cậu bao nhiêu tuổi?"

"17?" Y Thừa Phong đoán, vì trước khi vào trò chơi, hắn cũng mới vừa tròn 18, hơn nữa khuôn mặt non nớt của Hoài Giảo khiến hắn nghĩ đối phương hẳn là nhỏ tuổi hơn mình. "Hay là 16?"

Càng nói càng quá đáng, Hoài Giảo không chịu nổi nữa, nhăn mặt đáp thẳng: "20."

Thấy Y Thừa Phong sững sờ, định nói gì đó, cậu vội chuyển đề tài: "Xuống dưới với tôi đi, tối qua ở phòng số 2 có chuyện xảy ra, mọi người đều đang ở đó."

Hoài Giảo mím môi nhìn Y Thừa Phong, đôi mắt xinh đẹp long lanh: "Tôi đến tìm cậu vì chỉ có cậu là không có mặt."

...

"Đi lâu vậy à?" Hạ Lĩnh liếc mắt nhìn.

Trong phòng số 2, Sở Hành dẫn đầu 5 người đứng vây quanh phòng.

Trên sàn nhà còn có vết máu chưa khô, vì bị giẫm đạp mà tạo thành vài dấu chân, cửa sổ đang mở, nhưng mùi hôi thối vẫn nồng nặc.

Khi Hoài Giảo và Y Thừa Phong bước vào, không khí bên trong rất im lặng, mọi người quay đầu nhìn họ, chính xác hơn là nhìn Y Thừa Phong – người vào cuối cùng.

"Có lẽ ra tay từ rất sớm, thi thể đã cứng ngắc."

"Tối qua cậu có nghe thấy tiếng động không?" Sở Hành đẩy gọng kính, không vòng vo mà hỏi thẳng.

Y Thừa Phong từ lúc bước vào cửa đã kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Sở Hành, nhận ra câu hỏi ấy là dành cho mình.

"Tôi nghe thấy tiếng gì?"

Biểu cảm của Y Thừa Phong thay đổi, như cảm thấy câu hỏi quá vô lý.

"Phòng tôi là số 5, cách xa phòng số 2. Tôi có thể nghe thấy cái gì?" Tính tình Y Thừa Phong vốn dĩ không tốt, lời nói của số 1 còn giống như đang nghi ngờ, khiến hắn bực mình, hắn lạnh lùng nhìn Sở Hành, không khách khí nói: "Tôi không phải người sói, không có tầm nhìn ban đêm, nếu nói về khoảng cách, cậu và phòng số 3 gần hơn, sao không hỏi xem 2 người có nghe thấy gì không?"

"Cậu lấy tư cách gì để hỏi tôi? Trong 7 người hiện tại, ai là người đáng nghi nhất, chắc chẳng cần tôi phải nhắc đâu nhỉ."

Cô gái ở phòng số 3 bị lôi vào, sắc mặt tái đi, môi trắng bệch, cô nhìn Sở Hành rồi lại nhìn Y Thừa Phong.

Hai người không ai nhượng bộ, không khí giằng co căng thẳng.

"Đừng ồn nữa." Hạ Lĩnh nhíu mày, biểu cảm vốn luôn tươi cười giờ cũng nghiêm lại. Anh liếc sang 2 người, trầm giọng: "Số 5 nói đúng. So với cậu ấy, phòng số 1 và số 3 gần phòng số 2 hơn. Nếu có tiếng động, 2 người hẳn là nên nghe thấy đầu tiên."

Hoài Giảo hoàn toàn đồng ý với Hạ Lĩnh, trong trò chơi này, mọi manh mối đều rất quan trọng, tiếng động cũng không ngoại lệ.

Trong phòng, thi thể của người chơi phòng số 2 nằm vặn vẹo trên giường, ngực bị đâm bởi một con dao ngắn, lưỡi dao gần như cắm hết vào trong.

Nếu không phải hệ thống nói đây chỉ là mô phỏng, Hoài Giảo chắc đã sợ đến ngất xỉu.

Cậu thật sự không hiểu, với thân hình to lớn và khỏe mạnh như số 2, ai có thể dễ dàng áp chế và loại bỏ anh ta?

Ban đầu cậu nghĩ có thể loại trừ cô gái duy nhất, nhưng nhớ đến khả năng người sói ra tay theo nhóm, cậu nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này.

Giờ đây, trong mắt cậu, ai cũng đáng nghi.

"Không có, tối qua tôi không nghe thấy gì cả," cô gái ở phòng số 3 nói, giọng run rẩy. "Tường ở đây cách âm rất tốt, ngoài hành lang thì có thể nghe được, còn bên trong phòng thì không."

"Không nghe thấy gì?"

"Không nghe thấy gì."

Cô gái phòng số 3 đã nói vậy, thì phòng số 1 của Sở Hành càng không cần hỏi thêm.

Thi thể trên giường vẫn không ai dám chạm vào, dù không rõ đối phương thực sự đã bị loại hay chỉ đơn thuần là thất bại trong trò chơi, mọi người cũng chỉ dám quan sát từ xa, không ai dám lại gần.

Khi mọi người đang im lặng, không khí một lần nữa rơi vào căng thẳng, Hạ Lĩnh nhướng mày và bất ngờ đưa ra một ý kiến, hắn nói: "So với việc lãng phí thời gian trên người 1 thi thể, chi bằng tập trung vào người sống."

Hoài Giảo không hiểu, cùng với những người khác đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn.

Hạ Lĩnh đứng bên cạnh thi thể số 2, dường như không cảm thấy căng thẳng, giọng điệu nhẹ nhàng đề nghị: "Hôm qua chúng ta đã nói rồi, hôm nay sẽ lần lượt kiểm tra từng phòng."

"Nếu đây là phó bản người sói thực sự, người sói gây án không thể không để lại chút manh mối nào."

"Lúc trước khi vào đây, mọi người đều chỉ mang theo quần áo cá nhân, hệ thống đã kiểm tra kỹ, trong phòng người chơi cũng không có bất kỳ vật dụng nào từ bên ngoài."

Hạ Lĩnh cười nhẹ, giọng điệu mơ hồ, như đang ám chỉ điều gì: "Nhưng trên người số 2 lại xuất hiện con dao găm kia, điều đó không phải rất kỳ lạ à?"

"Nếu không phải do người chơi mang theo, vậy có khả năng đó là công cụ đặc biệt của người sói."

"Đúng vậy, ý kiến này hoàn toàn hợp lý." Người chơi số 4 – thanh niên đầu đinh, lập tức gật đầu đồng tình: "Chúng ta nên lục soát từng phòng, từng chỗ một, nếu người sói có dao găm giết người, biết đâu trong phòng họ còn giấu thêm vũ khí khác, dù sao họ chắc chắn phải gây án tiếp!"

Hoài Giảo nghe vậy thì giật mình, chợt nhớ đến điều gì.

Hạ Lĩnh gần như đã chạm đến điểm mấu chốt, không chỉ người sói có thể có đạo cụ, mà cả phù thủy cũng vậy.

Trong phòng của Hoài Giảo, sau lần đầu tiên sử dụng thuốc giải, bộ trang phục phù thủy mà cậu mặc vẫn còn treo trong tủ quần áo, không hề biến mất dù trời đã sáng.

Hoài Giảo căng thẳng suy nghĩ, may mà chưa ai vào phòng mình, nếu không, chỉ cần nhìn thấy bộ trang phục kia, người bình thường cũng đều sẽ nghi ngờ ngay lập tức.

"Tôi đồng ý."

Y Thừa Phong lúc này cũng lên tiếng, chàng trai tóc đỏ với vẻ ngoài ngạo nghễ, không rõ đang nhìn ai, hạ mắt, dứt khoát nói: "Khi nào bắt đầu? Tôi sẵn sàng để lục soát."

Giọng điệu bình thản và dáng vẻ dứt khoát của Y Thừa Phong khiến Hoài Giảo ngỡ ngàng. Trong lòng cậu thầm nghĩ, lúc này cậu ta lại giống như phe tốt thực sự.

...

Buổi chiều, việc lục soát phòng chính thức bắt đầu.

Vì buổi sáng bị trì hoãn quá lâu ở phòng của số 2, khi mọi người rời khỏi đó, thời gian đã không còn nhiều, tổng cộng có 9 phòng, nếu muốn kiểm tra kỹ lưỡng từng phòng thì sẽ mất khá nhiều thời gian, do đó, cả nhóm quyết định ăn trưa trước rồi mới tiếp tục hành động.

Trong thời gian này, để đảm bảo không ai lén lút tiêu hủy chứng cứ, tất cả 7 người chơi phải hành động cùng nhau, không ai được phép tự ý rời khỏi nhóm.
 

Tại nhà bếp tầng một, Hoài Giảo không hiểu sao lại bị phân công cùng Sở Hành và Y Thừa Phong chuẩn bị bữa ăn. Trong khi đó, những người còn lại như Hạ Lĩnh thì ngồi an nhàn tại bàn tròn trong sảnh lớn.

"Tùy tiện làm chút gì đó là được, không cần quá cầu kỳ." Thanh niên đầu đinh đứng ở cửa phòng bếp lên tiếng nhắc nhở.

Y Thừa Phong và Sở Hành không nói gì, Hoài Giảo chỉ đành miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, để tôi thử xem."

Khi quay đầu lại, cậu nhìn thấy một đống khoai tây nằm la liệt trên thớt, từng miếng khoai được được cắt thành độ dày mỏng khác nhau, cùng với đó là những miếng cà chua bị dằm nát thành một đống hỗn độn.

Hoài Giảo: "..."

"Cậu cười cái gì?" Y Thừa Phong đang cầm dao, thấy biểu cảm của Hoài Giảo thì không vui.

Hắn đã tháo áo khoác, xắn cao tay áo, để lộ cánh tay săn chắc với những hình xăm chữ cái nổi bật, nhíu mày khó chịu, hắn hỏi: "Tôi làm không tốt sao?"

Hoài Giảo bị con dao trên tay hắn làm cho căng thẳng, cẩn thận đáp: "Cũng tạm, cũng không tệ..."

Y Thừa Phong hừ một tiếng, quay người lại, lẩm bẩm: "ở đây với cậu thế này đã là cho cậu mặt mũi rồi."

Ở bên cạnh, Sở Hành vẫn thản nhiên như không thấy gì, chăm chú làm việc của mình.

Trước đó, khi Sở Hành chủ động yêu cầu vào bếp, Hoài Giảo đã rất ngạc nhiên. Với vẻ ngoài lạnh lùng, cao ngạo của anh ta, chẳng ai nghĩ anh ta sẽ biết nấu ăn.

"Xin lỗi, tôi quen ăn đồ mình tự làm." – Đó là lời giải thích của Sở Hành.

Điều thú vị là trong số bảy người, ngoại trừ Hoài Giảo miễn cưỡng gọi là biết nấu ăn, thì ngay cả cô gái duy nhất trong nhóm cũng chỉ lắc đầu xin lỗi, thừa nhận mình không biết nấu nướng.

Nếu không phải vì tủ lạnh đã gần hết thức ăn nhanh sau hai ngày sử dụng, thì căn bản chẳng ai muốn tự xuống bếp trong hoàn cảnh này, Hoài Giảo chỉ biết nấu ăn ở mức cơ bản, nhưng Sở Hành lại khá thành thạo, trong khi đó, Y Thừa Phong hoàn toàn không biết làm gì, chỉ gây cản trở, Hoài Giảo nhiều lần thấy Sở Hành nhíu mày, thái dương nổi gân xanh khi nhìn đến Y Thừa Phong.

Sau gần một giờ loay hoay, cuối cùng bữa ăn cũng được mang ra, tại bàn ăn, Hạ Lĩnh cầm lấy khay đồ ăn của Hoài Giảo, tò mò hỏi: "Cái này là cậu làm?"

Hoài Giảo ngập ngừng vài giây rồi thành thật đáp: "Tôi chỉ rửa nguyên liệu, mọi thứ là do Sở Hành làm..."

"À." Hạ Lĩnh lập tức mất hứng, bữa ăn diễn ra khá hòa hợp, dù món ăn của Y Thừa Phong không ra gì, nhưng tay nghề của Sở Hành cũng đủ bù đắp lại, sau nhiều ngày ở trong trò chơi không còn ai kén chọn, thậm chí còn khen vài câu.

Kết thúc bữa trưa, mọi người tự giác dọn dẹp chén đũa. Sau khi nghỉ ngơi nửa giờ, cả nhóm bắt đầu tiến vào nhiệm vụ chính của ngày hôm nay: lục soát phòng.

Hoài Giảo đứng một mình trong phòng số 1, có chút bối rối không biết phải làm gì.

Cậu không hiểu tại sao tình hình trước mắt lại phát triển thành như vậy, ban đầu, 7 người đã thống nhất hành động cùng nhau, nhưng trên đường tìm kiếm, sắc mặt của Sở Hành ngày càng trở nên khó coi, khiến mọi việc kết thúc một cách qua loa.

Sàn nhà vốn sạch sẽ không vương một hạt bụi, nhưng sau khi bảy người lần lượt giẫm lên, nó đã trở nên bẩn thỉu, tủ quần áo, tủ đầu giường đều bị mở tung, những người đàn ông với đôi tay thô kệch lật tung khắp nơi, chỉ trong vài phút, mọi thứ trong căn phòng đã trở nên hỗn loạn.

Có lẽ chủ nhân căn phòng là người ưa sạch sẽ, nhưng để phối hợp với mọi người, anh ta chỉ đứng ở cửa phòng mình mà không bước vào, lặng lẽ quan sát hành động của họ.

“Hay là để một người ở lại tiếp tục lục soát?” người đàn ông đầu đinh ngại ngùng lên tiếng.

Anh ta thực sự bị ánh mắt lạnh lùng của Sở Hành nhìn chằm chằm đến mức sợ hãi.

Cô gái số 3, Trần Hân, cũng gật đầu đồng ý, dù gì cô cũng vừa ăn cơm do người ta nấu, "ăn đồ người khác thì dễ mềm lòng". Lúc này, dù chỉ vì trò chơi, cô cũng cảm thấy hơi ngại ngùng. "Đúng vậy, chúng ta đông người quá cũng không tiện lắm."

"Để số 9 ở lại lục soát đi, chúng ta đi đến các phòng phía sau."

Cô gái nói với lý lẽ: "Số 9 vừa rồi đã lấy được 2 chứng nhận kim thủy, cậu ta là người có thân phận cao nhất trong chúng ta, để cậu ta ở lại lục soát là an toàn nhất."

Mọi người đồng loạt đồng ý.

Hoài Giảo trong tình huống như vậy, bị mọi người bỏ lại một mình trong phòng số 1.

Từ phòng tắm truyền ra tiếng nước tí tách, chủ nhân căn phòng có lẽ đã nhịn rất lâu, mọi người vừa rời đi liền lập tức vào phòng tắm.

Hoài Giảo cứ thế đứng lúng túng bên cạnh giường ngủ của chủ nhân căn phòng, đối mặt với một căn phòng hỗn độn, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play