Chương 98: Trời tối thỉnh nhắm mắt
098
Thực ra, bọn họ đã lục soát khá kỹ, chỉ là vẫn chưa đủ cẩn thận.
Ví dụ như khi mở tủ quần áo, nhìn thấy quần áo được sắp xếp gọn gàng, hay trên tủ đầu giường chứa một vài vật dụng cá nhân lộn xộn.
Nếu là ngày thường, Hoài Giảo chắc chắn sẽ không dám tự tiện chạm vào đồ đạc trong phòng người khác như vậy, nhưng tình huống hiện tại không cho phép cậu do dự.
Cậu đang ở một giai đoạn quan trọng của kỳ kiểm tra cấp bậc, nhiệm vụ trước mắt là tìm kiếm bằng chứng để vạch trần người sói, hiện tại chủ nhân của căn phòng này, chính là người khả nghi nhất trong trò chơi.
Sự nghi ngờ khiến Hoài Giảo không quan tâm đến những điều khác, chỉ một lòng muốn nhanh chóng tìm ra bằng chứng.
[ tôi không hiểu sao hắn có thể bình tĩnh như vậy, rõ ràng mọi người đều đã nghi ngờ hắn là người sói ] Hoài Giảo rất căng thẳng, cố gắng nói chuyện với 8701 để lấy thêm can đảm.
8701 không trả lời ngay, chỉ hỏi: [ vậy cậu nghĩ hắn có phải người sói không? ]
Hoài Giảo đưa tay vào tủ quần áo, cau mày, do dự đáp: [ ban đầu tôi nghĩ là hắn, nhưng trạng thái hôm nay của hắn lại khiến tôi không chắc chắn…]
Từ sáng sớm sau khi rời khỏi phòng, hắn đã luôn giữ thái độ bình tĩnh, dáng vẻ điềm nhiên, khác biệt hoàn toàn với những người chơi khác.
Hoài Giảo có lén lút quan sát, khi phát hiện thi thể người chơi số 2, biểu cảm kinh ngạc trên mặt hắn không giống như đang giả vờ, thậm chí, lúc Hạ Lĩnh bất ngờ đề nghị lục soát phòng từng người, hắn cũng rất thản nhiên đồng ý và sắp xếp, hắn nấu ăn cho mọi người, dù bản thân có tính sạch sẽ, hắn vẫn cố chịu đựng cảm giác khó chịu, phối hợp đứng ngoài cửa để họ kiểm tra phòng ngủ của mình.
Nếu tất cả những điều này đều là giả vờ, thì chỉ có thể nói hắn thực sự là một diễn viên giỏi và có tâm lý vững vàng.
Trong tủ quần áo không có nhiều đồ, chỉ có ba bốn chiếc áo sơ mi, vài chiếc quần và hai chiếc áo khoác được treo gọn gàng từ trái sang phải.
Áo sơ mi không giấu được thứ gì bên dưới, nên Hoài Giảo tập trung lục soát túi áo khoác và quần, cậu đứng trước tủ quần áo, sờ soạng một lúc lâu nhưng không thu hoạch được gì.
Không tin, Hoài Giảo tiếp tục mở ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo.
[ tôi hiện giờ giống như 1 tên biến thái ý. ] Cậu nhăn mặt, miễn cưỡng mà lục lọi tất và đồ lót của người khác.
8701 cười nhẹ, nói: [ đúng là có hơi giống. ]
Trong phòng không có nhiều đồ dùng cá nhân. Sau khi lục tủ quần áo, Hoài Giảo tiếp tục kiểm tra tủ đầu giường, phát hiện vài cây bút, một cuốn sổ tay, và một chiếc đồng hồ, những vật dụng khác cũng không có gì đáng ngờ.
Căn phòng chỉ có từng đó chỗ, Hoài Giảo lục soát kỹ càng, thậm chí kiểm tra cả mặt sau đồng hồ và dưới gầm giường.
Nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Cậu đứng dậy nhìn căn phòng "lộn xộn" vì mình gây ra, thở dài giống như trút giận nói: [ tôi đã đoán trước sẽ không tìm được gì mà, nếu không làm sao hắn dám để mọi người lục soát chứ. ]
8701 chỉ "ừ" một tiếng.
Sở Hành có vẻ rất nghiêm ngặt về việc giữ sạch sẽ, từ dáng vẻ thường ngày, quần áo, tóc tai của hắn đều được chăm chút kỹ lưỡng, đôi mắt dưới cặp kính bạc lạnh lùng và sắc sảo.
Hôm nay, hắn ở trong căn phòng đầy mùi máu của người chơi số 2 một lúc lâu, sau đó vào bếp nấu ăn. Dù vậy, hắn vẫn nhẫn nhịn để mọi người lục soát phòng mình trước khi vào phòng tắm rửa mặt.
Nhưng cũng lâu quá rồi...
Hoài Giảo không biết nên đi hay tiếp tục đứng trong phòng chờ hắn ra.
Căn phòng ngủ chỉ có một chiếc giường và hai món đồ nội thất đơn giản, thậm chí không có ghế để ngồi, Hoài Giảo nhát gan, không dám ngồi lên giường người khác.
Không có việc gì làm, cậu đứng giữa phòng rồi nhìn quanh, thấy cả căn phòng bừa bộn vì dấu chân của mọi người, trên sàn nhà đầy dấu giày lớn nhỏ, đồ đạc bị lục tung.
Có thứ còn tự rơi ra ngoài.
Hoài Giảo hơi xấu hổ, căng thẳng, liếc nhìn cửa phòng tắm, nghe tiếng nước bên trong, rồi không biết nghĩ gì, cậu xắn tay áo lên và bắt đầu chậm rãi dọn dẹp.
8701 kinh ngạc.
[ cậu tính làm gì? ] giọng nói của 7801 đầy bất ngờ, không nghĩ tới tình huống này.
Hoài Giảo mím môi, mặt đỏ bừng: [ tôi dọn dẹp lại một chút, nếu không đợi hắn ra sẽ mắng tôi. ]
Cậu vẫn nhớ rõ người này độc miệng thế nào, ngay ngày đầu tiên trong trò chơi, hắn đã mở miệng hỏi cậu ngu thật hay giả ngu, vì cậu đến trễ mà suýt bị bỏ phiếu loại, còn bị đặt biệt danh là "thánh mẫu nhỏ".
Hoài Giảo không sợ Y Thừa Phong, không sợ Thẩm Thừa Ngộ, nhưng lại sợ kiểu người thông minh và độc miệng như hắn.
[???]
8701 đầy dấu chấm hỏi, không thể hiểu nổi tình huống trước mắt.
Tuy nhiên, chính nhờ hành động dọn dẹp ngẫu hứng này, Hoài Giảo mới phát hiện thứ mà trước đó không thấy.
Dưới lớp chăn màu xanh biển, trên giường có một sợi tóc dài đen nhánh, hơi xoăn nhẹ. Nếu không nhìn kỹ, có lẽ sẽ không thể phát hiện ra.
Hoài Giảo cúi người nhìn, nhíu mày, dùng hai ngón tay nhặt sợi tóc lên.
Sợi tóc này không thể thuộc về chủ nhân căn phòng, Sở Hành là tóc ngắn, tuy màu đen nhưng không dài và cũng không xoăn như vậy.
Trong số 9 người tham gia trò chơi, không ai sở hữu mái tóc như vậy.
Có lẽ là liên quan đến giác quan thứ sáu hoặc trực giác nhạy bén của cậu, Hoài Giảo cầm lấy sợi tóc này, cậu nhớ đến trang phục phù thủy của chính mình.
Trò ma sói ở đây khác biệt rất lớn với trò ma sói bên ngoài, ở đây, tất cả người chơi đều phải nhập vai một cách chân thực.
Vì vậy, khi Hoài Giảo đóng vai phù thủy, cậu cần phải mặc trang phục phù thủy theo quy định của hệ thống.
Tương tự như thế, khi nhập vai người sói, vào van đêm lúc người sói hành động, liệu cũng có những yêu cầu duy trì giả thiết khác không?
Chẳng hạn như đôi tai nhọn đặc chưng của người sói, hoặc có thể là bộ lông khác biệt hoàn toàn so với con người.
Hoài Giảo nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
“8701… hình như tôi đã tìm được manh mối.”
Cậu suy nghĩ quá nhập tâm, cũng quá mức nghiêm túc, đến nỗi không hề hay biết tiếng động trong phòng tắm phía sau đã ngừng từ lúc nào.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa phòng tắm bị đẩy ra từ bên trong.
Cửa phòng tắm mở ra, Sở Hành bước ra với một chiếc khăn tắm quấn quanh người.
Sở Hành tắm rửa xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Hoài Giảo đang ghé sát trên giường của hắn.
Đối phương duy trì một tư thế kỳ lạ, eo và bụng áp sát giường, giày thì vẫn chưa cởi, quay lưng về phía hắn.
Có lẽ vì sợ làm bẩn giường của hắn, khi ngồi xuống, đôi chân của cậu thu lại một cách e dè và duyên dáng.
—— "Trông giống một cô bé ngoan ngoãn và lễ phép," người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của Sở Hành bình luận như vậy.
“Cậu đang làm gì?” Sở Hành nhíu mày hỏi.
Hắn vừa lên tiếng, Hoài Giảo, người đang ghé sát trên giường mải mê "nghiên cứu manh mối", lập tức bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, suýt chút nữa lăn xuống giường.
"Tôi hỏi cậu đang làm gì." Sở Hành mặt không chút biểu cảm, lặp lại câu hỏi.
Hoài Giảo gần như vừa lăn vừa bò mà ngồi dậy, bị ánh mắt của Sở Hành nhìn chằm chằm một cái, liền vội vàng đứng lên, khuôn mặt nhỏ của cậu trắng bệch, vẻ mặt giống như bị dọa, lại giống như chỉ đơn thuần là căng thẳng mà thôi.
Lông mi của Hoài Giảo run rẩy, giọng nói cũng run run, cắn đôi môi nhỏ lắp bắp đáp: “tôi… tôi đang giúp anh dọn dẹp phòng…”
Sở Hành như thể muốn cười lạnh, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong sắc bén, lạnh lùng nói: “cậu nằm úp sấp trên giường của tôi để dọn dẹp sao?”
Hoài Giảo nghe vậy, tai liền run lên, lập tức ngậm chặt miệng, không dám nói thêm lời nào.
…
Nam nhân vừa bước ra từ phòng tắm, trên người vẫn còn vương hơi nước.
Tóc hắn nửa ướt, những giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống, lăn qua làn da trắng nhợt, chảy dọc theo cơ bụng săn chắc. Nếu không phải trên người hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, có lẽ Hoài Giảo sẽ không cảm thấy bối rối đến vậy.
Cặp kính thường ngày của nam nhân bị để quên trong phòng tắm. Mặc dù kính không có độ, nhưng lại có tác dụng che đi đôi mắt sắc bén của hắn.
Sở Hành cứ thế, với dáng vẻ quần áo xộc xệch, khoanh tay đứng trước mặt Hoài Giảo, đôi mắt phượng hơi cụp xuống, ánh nhìn chăm chú như đang dò xét đối phương.
“tìm được thứ gì?” không phải một câu hỏi, mà là lời chất vấn trực tiếp, ép buộc cậu phải trả lời.
Hoài Giảo mím môi, không có ý định phản kháng, thành thật giơ đôi tay đang giấu sau lưng lên, để lộ thứ mình đã tìm được ra.
Hoài Giảo ngượng ngùng đưa sợi tóc ra: “tôi thấy cái này trên giường anh…”
Cậu vốn định lén lút trộm đi “chứng cứ,” chờ đến tối, khi đến lúc bỏ phiếu, sẽ lấy ra gây bất ngờ cho mọi người.
Chỉ là, diễn biến trước mắt hiển nhiên đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu.
Một sợi tóc dài, hơi xoăn, màu đen, đang nằm im trên lòng bàn tay trắng nõn của Hoài Giảo.
Dù là người luôn giữ vẻ lãnh đạm như Sở Hành, khi vừa nhìn thấy thứ đó trên tay Hoài Giảo, trong khoảnh khắc, sắc mặt hắn cũng khẽ biến đổi.
“anh…” Hoài Giảo căng thẳng nuốt nước miếng, do dự không biết có nên nhân cơ hội này, dứt khoát đối mặt trực tiếp với hắn, hỏi hắn rốt cuộc có phải là người sói hay không.
Dù sao thân phận tiên tri của đối phương về cơ bản đã bị nghi ngờ, hơn nữa người sói ban ngày cũng không thể ra tay với người khác…
Vì vậy, Hoài Giảo vẫn an toàn, lúc này, cậu hoàn toàn có thể dùng vẻ mặt nghiêm túc, đường đường chính chính chất vấn đối phương: “anh là người sói đúng không? Đây có phải là lông của anh rụng xuống không?”
Từ khi trò chơi bắt đầu đến giờ, Hoài Giảo lần đầu tiên thấy Sở Hành có phản ứng mạnh mẽ như vậy, khuôn mặt luôn nghiêm nghị lạnh lẽo như trời đông gió tuyết, đồng tử co rút lại, lộ ra vẻ kinh ngạc kéo dài vài giây.
“cậu có phải hay không…”
Sở Hành giọng trầm thấp, nói được nửa câu thì lại dừng lại, môi mỏng khẽ nhấp, dường như không biết phải diễn đạt như thế nào.
Sau một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Hoài Giảo, vẻ mặt có chút kỳ quái, giống như đang thấy điều gì đó khó hiểu.
Hắn nói: “cậu có phải quá khờ khạo rồi không?”
Hoài Giảo bị hắn dọa đến ngẩn người trong chốc lát, vốn đã có khuôn mặt không quá thông minh, giờ bị hắn nói thế càng cảm thấy mình ngốc nghếch hơn.
Sở Hành nhìn cậu, giống như đang nhìn một thứ vô tri, vụng về, như một đứa trẻ ngây ngô.
Đôi mắt sắc lạnh của Sở Hành nhìn thẳng vào gương mặt ngây thơ, mờ mịt, xinh đẹp của Hoài Giảo —
“cậu nghĩ thế nào? Chỉ cần tìm được một sợi lông trên giường của tôi, thì có thể chỉ ra và xác nhận tôi là người sói?” Sở Hành chưa bao giờ nói nhanh như vậy, hắn dường như muốn cười, nhưng vẻ mặt lại như không thể cười nổi, “cậu cho rằng đây là cái gì? Lông người sói?”
Hoài Giảo ngây ra, bị tốc độ nói quá nhanh của hắn làm cho chậm chạp, mãi lâu sau mới lắp bắp không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, “Không, không phải vậy đâu, tóc của anh đâu có dài như vậy, mà cái này vẫn là……”
“Vẫn là cái gì?” Sở Hành đột nhiên tiếp nhận lời nói một cách khó hiểu.
“cậu rốt cuộc là ngu thật hay là đang giả vờ?”
Hắn nhìn chằm chằm vào Hoài Giảo, giọng điệu kỳ lạ, liên tục ép buộc —
“cậu không phải đã phát hiện ra trên giường của tôi sao? Cậu không nghĩ thêm một chút à?”
Hoài Giảo mất một lúc lâu, ít nhất vài chục giây, mới đột nhiên nhận ra đối phương đang nói gì.
Cậu cảm thấy thực sự khó tin, thậm chí còn cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó chỉ trong chốc lát, cậu cảm thấy làn da trên cơ thể mình như bị nấu chín, từ đầu đến chân đều đỏ ửng.
"Sao có thể," Hoài Giảo đầu đầy mồ hôi, lại còn cố gắng phản bác, nghi ngờ nói: "Đây là manh mối bên ngoài, rõ ràng chỉ có sói, hơn nữa..."
"Cậu muốn xem không?" Sở Hành cắt ngang lời cậu.
Nam nhân không thể hiểu được mà tim đập nhanh, ánh mắt vẫn nhìn vào mặt Hoài Giảo, một ngón tay thon dài nâng lên, ấn vào bên hông, nơi có chiếc khăn tắm trắng.
"Muốn xem thử hay không?"
"Cậu xem thử cái này rốt cuộc là manh mối bên ngoài, hay là cái gì khác."