Chương 96 trời tối thỉnh nhắm mắt 

096

Hoài Giảo tắm rửa xong, nằm ở trên giường nhưng không hề buồn ngủ.

Cậu có chút hối hận về buổi tối hôm đó trong lần bỏ phiếu đầu tiên, hai nhà tiên tri đều đã khẳng định cậu là “kim thủy”, tuy sau khi nghe những lời đó, Hoài Giảo cũng không thể phân biệt được là thật hay giả, nhưng sau khi cậu suy nghĩ rất lâu, thì vẫn cảm thấy trong lượt này không nên để nhà tiên tri bị loại bỏ theo trình tự.

2 nhà tiên tri, dù trong đó có sói, cũng có thể tạm thời bỏ qua họ để tập trung vào người khác. Người sói vào ban đêm chắc chắn sẽ tấn công nhà tiên tri thật. Nếu muốn phân biệt được nhà tiên tri thật, thì chỉ cần chờ đến ngày hôm sau, xem ai còn sống là được.

【Nếu người bị loại đầu tiên lại là nhà tiên tri thật thì phải làm sao đây…】 Hoài Giảo ôm lấy gối, càng nghĩ càng lo lắng, không nhịn được buồn bã nói: 【Tôi không còn thuốc giải nữa, cũng không nhận ra ai là sói. Nếu người sói muốn giết tôi thì tôi cũng không còn cách nào.】

Hơn nữa, vì thân phận được xác nhận 2 lần đều là “kim thủy”, hiện tại mọi người đều muốn cậu làm người dẫn đội.

Điểm tốt duy nhất là cơ chế loại bỏ trong cấp bậc khảo hạch khá hài hòa, không xuất hiện trường hợp người chơi tự tay loại bỏ người chơi khác theo kịch bản giả định...

Trò chơi cấp bậc khảo hạch không thể so sánh với các trò chơi phó bản khác. Trong trò chơi phó bản, vẫn có những nhân vật đáng tin cậy, có thể hỗ trợ cậu vượt qua, nhưng trong khảo hạch thì không.

Xung quanh cậu toàn là những người chơi với thân phận không rõ ràng. Ngay cả Y Thừa Phong, là “bạc thủy”, Hoài Giảo cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, dù sao cũng không thể loại trừ khả năng đối phương là người sói, tự giết bản thân để lừa lấy thuốc của cậu.

8701 trấn an cậu: 【Không sao đâu, nếu số 1 là nhà tiên tri thật, thì đêm nay người chết chắc chắn sẽ là hắn, không phải cậu.】 8701 nói xong cảm thấy lời mình hơi cứng nhắc, liền bổ sung: 【Điều đó cũng gián tiếp chứng minh kết quả bỏ phiếu ban đầu không có vấn đề, tóm lại, đêm nay cậu sẽ an toàn.】

Hoài Giảo nghe xong cảm thấy rất hợp lý, liền thả lỏng tinh thần: 【Đúng vậy!】

Đêm nay dường như trôi qua rất nhanh, trong phòng mọi người chưa đến 12 giờ đã ngủ, vì vậy cậu cũng tự nhiên không để ý đến tình cảnh sau khi đồng hồ điểm 12 giờ.

Giống như buổi tối đầu tiên, có người đứng ngoài cửa phòng cậu, im lặng không nói gì, dừng lại hồi lâu.

...

Hoài Giảo ngủ rất ngon, sáng hôm sau cậu dậy sớm.

Hệ thống đúng 7 giờ 30 sáng phát ra thông báo. Hoài Giảo đứng ở hành lang, cùng vài người chơi khác vừa bước ra khỏi phòng, dựng tai lên cẩn thận lắng nghe.

【Đêm tối đã qua.】

【Tối qua, người chơi số 2 đã bị loại, trò chơi tiếp tục.】

【Mời các người chơi tranh thủ thời gian tìm kiếm manh mối, trước 9 giờ sáng hôm nay, sẽ tiến hành vòng bỏ phiếu loại bỏ thứ hai.】

Không khí ở hành lang yên tĩnh, ngay khi âm thanh điện tử của hệ thống 010 kết thúc, cánh cửa ở lầu hai, gần cầu thang và xa nhất từ phòng số 9 của Hoài Giảo, phát ra tiếng "Cùm cụp" và mở ra.

Mọi người đứng bên ngoài đều cứng đờ trong khoảnh khắc.

Người được xác nhận là nhà tiên tri thật từ đêm đầu tiên, tưởng rằng chắc chắn sẽ chết, lại kỳ lạ sống sót qua đêm thứ hai khi phù thủy không còn thuốc giải.

Người đó là Sở Hành, một người đàn ông cao lớn. Hôm nay, anh ta thay một bộ quần áo trông khá thoải mái, khi mở cửa, tay áo ở khuỷu tay xuất hiện những nếp gấp không theo quy tắc, tạo cảm giác lười biếng nhưng không mất đi vẻ chỉn chu.

Trên khuôn mặt tuấn tú đeo cặp kính gọng bạc, vẫn là biểu cảm lạnh lùng, xa cách, như muốn nói "người sống chớ lại gần".

Hoài Giảo tinh mắt, thấy được rõ ràng sau khi Sở Hành bước ra khỏi cửa, anh ta vẫn luôn cau mày.

Lông mày giữa trán nhíu chặt, môi mỏng mím lại, dáng vẻ như đang tự hỏi tại sao mình vẫn còn sống.

Ánh mắt của cả nhóm người chơi đứng trong hành lang đều rất rõ ràng, Sở Hành chỉ vừa bước một bước, đã nhạy bén nhận ra ánh mắt của họ, anh nghiêng đầu, thu lại nét mặt, không để lộ chút cảm xúc nào.

Vẫn giữ vẻ lạnh lùng, anh thản nhiên nhìn họ và nói: “Nhìn cái gì.”

……

“Ăn xong cơm sáng, mấy người đi xem thử phòng của số 2 đi.”

Hoài Giảo ngẩn người, cậu ngồi ở bàn, tay cầm đũa, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn người đối diện.

Nhà tiên tri, người không bị sói tấn công đêm qua, gần như chắc chắn đã loại được một sói. Vậy mà giờ đây, anh ta lại ngồi bình thản giữa nhóm người chơi, vừa ăn sáng vừa chỉ huy, sắp xếp công việc cho những người khác.

Bàn ăn im lặng vài giây, cuối cùng cũng có người lên tiếng.

“Không phải chứ, anh không có gì khác muốn nói à?” Số 4, một người đàn ông đầu đinh, dường như đã nhịn rất lâu, anh ta nhíu mày nhìn Sở Hành, hỏi: “Tối qua tại sao anh không chết?”

“anh thật mong chờ nhà tiên tri chết sao?” Sở Hành dù bị mọi người nhìn chăm chú, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, anh ta ung dung đặt đồ ăn xuống, thong thả ngẩng đầu.

Không trả lời thẳng câu hỏi của số 4, ánh mắt sau lớp kính hơi nâng lên, anh bình tĩnh nói:
“Hy vọng anh hiểu rõ rằng, trước khi đêm nay kết thúc, tôi vẫn là nhà tiên tri.”

“Nếu còn muốn thắng, thì làm ơn dùng đầu óc một chút.”

Người đàn ông đầu đinh, Số 4, bị sững sờ trong giây lát trước thái độ tự tin và bình tĩnh của Sở Hành.

Dáng vẻ điềm nhiên, không chút hoang mang, khiến người ta không nhìn ra bất kỳ điểm đáng nghi nào, giống hệt như nhà tiên tri thật đã dẫn dắt mọi người từ tối qua.

“Thật biết cách diễn.” Số 4 lẩm bẩm, không biết là nghi ngờ hay thán phục.

Bên tai vang lên tiếng “Xùy” đầy chế nhạo, là từ một nam sinh tóc đỏ có dáng vẻ của học sinh cấp ba, ngồi cách Hoài Giảo không xa.

Y Thừa Phong, với tính cách thẳng thắn và kiêu ngạo của một thanh niên 18 tuổi, cậu ta dường như không chịu nổi cảnh có người làm bộ làm tịch như vậy, không khách sáo, cũng không hề che giấu, sau khi phát ra một tiếng "xùy", cậu ta liền đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Hoài Giảo cúi đầu, cắn nhẹ chiếc đũa, giả vờ như không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào xung quanh.

“Kỳ thật, tôi cảm thấy anh đẹp trai số 1 nói rất đúng.” Cô gái duy nhất trên bàn nhận thấy không khí có phần căng thẳng, liền chủ động lên tiếng để phá vỡ sự gượng gạo: “Chuyện bỏ phiếu để tối nay tính sau, hôm nay không giống hôm qua, ban đêm đã có người chết rồi.”

“Hệ thống đã nhắc rằng sẽ có manh mối bên ngoài, nếu chỉ dựa vào lời nói vào buổi tối, chúng ta không nhất định có thể bàn ra được ai là người sói, nhưng nếu có bằng chứng xác thực, thì tình hình sẽ khác.”

Cô tổng kết lại: “Trước 9 giờ tối nay, chúng ta cần phải tìm được những manh mối khác.”

Người đàn ông đầu đinh lúc này cũng gật đầu đồng tình, Hoài Giảo nhận thấy người này rất thú vị: mỗi lần đều là người đầu tiên đưa ra nghi ngờ, nhưng cũng là người tiếp thu ý kiến nhanh nhất, bề ngoài trông có vẻ hung dữ, làn da đen rám nắng, nhưng thực ra tính cách lại rất thẳng thắn.

Nếu nói trong số tám người hiện tại có ai không giống người sói nhất, Hoài Giảo mơ hồ cảm thấy chắc là anh ta giác quan thứ sáu mách bảo Hoài Giảo rằng, người này đáng tin và giống người tốt hơn Y Thừa Phong nhiều. 

……

Không một ai vội vàng kiểm tra phòng của người chơi số 2, ngay sau khi hệ thống thông báo người này tử vong vào buổi sáng, có hai lý do chính:

Thứ nhất, sự xuất hiện hoàn hảo và không chút tổn hao gì của Sở Hành đã thu hút toàn bộ sự chú ý của bọn họ, Thứ hai, mọi người đều mặc định rằng, trong trò chơi này, dù là bị loại bỏ hay bị sói tấn công, cách "rời sân khấu" đều không có gì khác biệt, và không đáng lo ngại.

Vì vậy, chỉ đến khi cả nhóm cùng lên lầu và mở cánh cửa phòng mang biển số 2, sự thật mới được phơi bày.

Ngay khi cửa mở, một mùi rỉ sét nồng nặc phả vào mặt, khiến tất cả người chơi bất ngờ, họ không kịp chuẩn bị, hơi thở như bị chặn lại trong giây lát.

“Cái gì... Sao lại thế này…”

Người đàn ông đầu đinh đứng đầu hàng, mắt trợn to, cả người cứng đờ tại chỗ, phía sau anh ta là Hạ Lĩnh và Sở Hành đứng song song, cả hai đều rất cao lớn, chắn hết tầm nhìn của những người đứng sau.

Hoài Giảo, đứng ở cuối hàng, cũng không vội chen lên phía trước, chỉ im lặng quan sát từ xa.

Thấy mọi người đứng cứng đờ ở cửa không nhúc nhích, cậu có chút khó hiểu.

“Có chuyện gì vậy?” cậu kéo nhẹ vạt áo người đứng trước mặt.

Người kia quay đầu lại, ánh mắt hơi cụp xuống, không nói gì, chỉ lùi sang một bên để lộ ra khung cảnh bên trong, cho Hoài Giảo có thể nhìn thấy.

Đập vào mắt là một cảnh tượng hỗn loạn trên mặt đất.

Máu khô đã chuyển sang màu đen, một số phần đã khô cứng trên nền gạch men, giống như khi máu văng tung tóe tạo thành.

Mùi tanh của máu len lỏi qua khe hở giữa đám người, từ từ lan ra ngoài.

Cô gái bên cạnh đã bị cảnh tượng này dọa đến mặt mày tái nhợt, cô che miệng run rẩy, lùi lại một bước, miệng không ngừng lặp lại: “Tại sao lại như vậy, làm sao lại xảy ra chuyện này……”

“Chẳng phải đã nói là không có ai chết sao……”

Hoài Giảo không có phản ứng mạnh như cô gái kia, dù gì sau khi trải qua phó bản bóng ma trong hang động có quái vật tấn công người và phó bản với những vụ án giết người liên hoàn, khả năng miễn dịch với những cảnh tượng kinh hoàng của cậu đã được cải thiện, tuy nhiên, tình huống phát triển quá mức bất ngờ và vượt ngoài dự đoán vẫn khiến sắc mặt cậu có phần tái nhợt.

【Không sao đâu, đây là giả, hiện trường đã được hệ thống phục dựng, người chơi thật sự không có bị thương.】May mắn thay, thông báo từ 8701 vang lên ngay sau đó, giúp Hoài Giảo thở phào nhẹ nhõm.

“Gọi những người khác qua đây, tất cả mọi người, tập hợp lại đây.”

Trong số mọi người thực ra chỉ có duy nhất Y Thừa Phong, người đã rời bàn đầu tiên, là không có mặt. Hoài Giảo đứng ở ngoài cùng của cánh cửa, còn Sở Hành quay đầu lại, gương mặt lạnh lùng đối diện với cậu, người đàn ông nhíu mày, giọng điệu cứng nhắc nói: “Đi gọi số 5 lên đây.”

Hoài Giảo có chút bối rối, ngơ ngác gật đầu đồng ý.

Cậu đi tới phòng của số 5, Y Thừa Phong, cửa phòng đóng chặt, Hoài Giảo thử gõ vài lần nhưng không có ai trả lời.

Phòng của số 5 nằm gần phòng số 2, vừa rồi tiếng động ở cửa phòng số 2 khá lớn, nếu Y Thừa Phong có ở trong phòng, chắc hẳn cậu ta đã chủ động ra ngoài, nghĩ như vậy, Hoài Giảo mím môi, sau đó xoay người chạy xuống lầu 1.

……

Cậu tìm khắp công quán, cuối cùng tìm thấy Y Thừa Phong ở tầng 3.

Người kia có mái tóc ngắn màu đỏ rực đầy khoa trương, những lọn tóc lòa xòa trước trán bị gió thổi tung lên, Y Thừa Phong dựa vào lan can, mắt hơi cụp xuống, đang hút thuốc.

Hoài Giảo thở phào nhẹ nhõm, tuyết lạnh khiến má cậu ửng hồng. Cậu chạy vội lên, động tác gấp gáp, đẩy mạnh cánh cửa, tạo ra tiếng vang lớn trên bức tường xi măng.

Y Thừa Phong bất ngờ quay đầu lại.

Nhìn thấy Hoài Giảo, biểu cảm của anh thoáng qua chút mơ hồ, rồi lại trở nên rời rạc, anh nhả khói thuốc, chiếc cằm sắc lạnh hơi nâng lên, giọng nói trầm thấp hỏi từ khoảng cách xa:
“Có chuyện gì?”

“Phía dưới xảy ra chuyện rồi, số 1 bảo anh xuống ngay…” hơi thở Hoài Giảo còn chưa kịp ổn định, câu chữ có phần lắp bắp. Thấy Y Thừa Phong vẫn đứng im, cậu sốt ruột thúc giục thêm: “Mau lên đi!”

Y Thừa Phong không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ nhíu mày, nói: “Chờ tôi hút xong.”

Dù mới 18 tuổi, còn là học sinh cấp ba, nhưng động tác hút thuốc của cậu ta rất thành thạo. Không biết có phải vì biết Hoài Giảo đang đợi hay không, mà cậu ta chỉ hút được nửa điếu đã dụi tắt nó lên tường.

Y Thừa Phong thở ra một hơi, nhét tay vào túi quần đồng phục rộng thùng thình, đôi chân dài bước đi đầy phong thái, chỉ hai ba bước, hắn đã tiến sát đến chỗ Hoài Giảo.

Hoài Giảo thấy cậu ta không nói gì, tưởng rằng cậu ta sẽ ngoan ngoãn đi theo mình, nên không nghĩ ngợi gì mà xoay người, định dẫn cậu ta xuống lầu.

Nhưng ngay khi cậu định bước ra khỏi sân thượng, cánh cửa sắt loang lổ quấn dây thép bỗng “phanh” một tiếng đóng sầm lại trước mặt. Một luồng gió mạnh từ cánh cửa quét qua, gần như lướt sát qua mặt Hoài Giảo.

So với mùi tanh rỉ sắt ở lầu hai, mùi thuốc lá nồng đậm ở đây còn khiến cậu khó chịu hơn, cảm giác lạnh buốt từ sau lưng áp sát, khiến Hoài Giảo toàn thân căng thẳng, lồng ngực như bị nén chặt, tim đập loạn nhịp.

“Rốt cuộc là số 1 bảo cậu đến, hay là chính cậu cố ý tìm đến tôi?”

Một bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng, đeo chiếc nhẫn bạc đơn giản, nhẹ nhàng chạm vào bên má Hoài Giảo, tay còn lại chống lên cánh cửa sắt ngay trước mặt cậu, chặn đứng đường lui.

Y Thừa Phong cao hơn cậu rất nhiều, cậu ta đứng sát phía sau, tư thế như đang ôm lấy Hoài Giảo, khi nói chuyện hơi thở của cậu ta còn mang theo mùi bạc hà từ điếu thuốc chưa tan hết, hòa quyện cùng làn gió lạnh từ sân thượng, thổi thẳng vào mặt cậu.

Giọng điệu của Y Thừa Phong mang theo chút chất vấn, nhưng không lớn tiếng, khi ánh mắt hắn hạ xuống nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của Hoài Giảo, cậu ta bất giác khựng lại.

Y Thừa Phong không hiểu vì sao, ánh mắt bỗng ngây ra, như bị thứ gì đó làm xao động.

"Cậu đỏ mặt đó à." Y Thừa Phong giữ nguyên tư thế bá đạo, giọng nói nghe có vẻ hờ hững nhưng lại vô tình mang theo chút gì đó đoan chính ngoài ý muốn.

Ánh mắt hắn nhìn xuống từ trên cao, chỉ thấy được một bên sườn mặt của Hoài Giảo, khuôn mặt cậu hồng hồng, mềm mềm, thái dương còn lấm tấm mồ hôi, trông như đang rất căng thẳng.

“Từ ngày hôm qua, cậu đã luôn nhìn tôi, buổi sáng lúc ngồi bên bàn tròn cũng vậy.”

“cậu nghĩ tôi không nhận ra sao?”

Hoài Giảo khẽ giật tai, như thể nghe rõ từng lời của hắn, Y Thừa Phong thở ra một hơi nhẹ, ánh mắt cũng theo từng động tác nhỏ của cậu mà lay động.

“cậu bao nhiêu tuổi?” Y Thừa Phong đột nhiên hỏi, câu hỏi kỳ lạ đến mức chính hắn cũng không hiểu vì sao lại thốt ra trong tình huống này.

Hắn giơ tay, mạnh mẽ nắm lấy vai Hoài Giảo, xoay cậu lại đối diện với mình.

Một khuôn mặt đẹp trai đập thẳng vào mắt Hoài Giảo, từng đường nét sắc sảo, ngay cả đuôi lông mày cũng hơi nhếch lên, trông đầy khí thế.

“Nhìn cậu không giống lớn tuổi hơn tôi, là 17 hay 18? Cậu thích người nhỏ tuổi hơn mình à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play