Chương 95 trời tối thỉnh nhắm mắt
095
Hoài Giảo đã từng xem vài video và chơi qua vài ván ma sói trên mạng, nên cũng có chút hiểu biết về trò chơi này, nhưng vẫn không hoàn toàn nắm rõ. Như trong tình huống hiện tại, khi phù thủy đã mất đi thuốc giải, lại có đến hai người tuyên bố mình là nhà tiên tri, điều này khiến cậu không hiểu được ý đồ của họ là gì.
Hơn nữa, cả hai người khi nói bản thân là nhà tiên tri, đều nói đã kiểm tra thân phận của Hoài Giảo, xác định cậu là phe tốt.
Hoài Giảo với vẻ mặt mơ hồ, nhìn về phía số 1, rồi lại liếc qua số 8 bên cạnh.
Cậu chỉ có thể lý giải rằng những người tham gia khảo hạch đều có tính cách rất thẳng thắn, chơi ma sói cũng theo kiểu làm rõ thân phận thẻ bài.
"Thực ra, ban đầu tôi không định để lộ thân phận, vì tối qua tôi không tra được gì cả, nên việc để lộ thân phận nhà tiên tri cũng không có lợi cho tôi." Số 8 nói chuyện rất chậm rãi, giọng điệu bình thản, phù hợp với vẻ ngoài điềm tĩnh của anh ta. Từng câu từng chữ đều đều, không có chút cảm xúc nào, khiến người khác không thể đoán được lời anh ta nói là thật hay giả. “Chỉ là tôi rất xui xẻo, mỗi lần có được thân phận tốt thì đều không sống qua được đêm thứ hai.”
“Tối qua tôi đã kiểm tra số 9, lý do cũng là vì hôm qua cậu ta đến muộn, thời gian tôi tiếp xúc với cậu ta khá ngắn, nên tôi sợ không thể xác định được thân phận của cậu ta.”
Những lời này thực ra khá hợp lý, vì trong trò chơi ma sói, có một quy tắc ngầm: người chơi mới thường dễ bị nghi ngờ hơn do cách chơi chưa thành thạo và dễ lộ thân phận. Trong khi đó, người chơi lâu năm lại khó đoán hơn vì họ biết cách che giấu thân phận qua lời nói, do đó, phần lớn người chơi sẽ chọn kiểm tra người mới trong đêm đầu tiên để xác định thực hư.
Thực ra, điều này cũng được coi là nằm ngoài dự đoán, nhưng vẫn thuộc phạm vi mà mọi người có thể chấp nhận được.
Hoài Giảo là người chơi cuối cùng ngồi vào bàn, tình huống này vừa hay phù hợp với quy tắc ngầm được kể ở trên.
Người chơi số 8 đeo một cặp kính đen rất lớn, khi nói chuyện thường có thói quen cúi đầu. Khuôn mặt của anh ta chỉ có thể được coi là bình thường, hơi thanh tú, vì vậy trong số chín người chơi, anh ta tạo cảm giác mờ nhạt và không gây ấn tượng gì nhất.
Tuy nhiên, lời nói của anh ta lúc này lại mang chút sắc thái đặc biệt, thậm chí là vô cùng mạnh mẽ. Anh ta trực tiếp đối đầu với số 1, Sở Hành, và nói: "anh còn muốn tiếp tục giả làm nhà tiên tri sao? Nếu không dừng lại, tôi chắc chắn sẽ coi anh là người sói."
"Thực ra, tôi nghĩ mình cũng khó mà sống qua được đêm nay. Nhưng trước đó, tôi muốn loại bỏ anh ra ngoài trước."
“Số 9 là kim thủy của tôi, sao anh lại có thể nghi ngờ cậu ta?”
Câu nói cuối cùng mang một ngữ điệu hơi kỳ lạ, không chỉ đơn thuần là để tự chứng minh thân phận, mà dường như còn chứa đựng một chút cảm xúc cá nhân. Điều này khiến những người nghe không khỏi nhíu mày khó hiểu.
Sau khi số 8 nói xong, đến lượt Hoài Giảo lên tiếng.
Hoài Giảo là người chơi cuối cùng chưa nói chuyện, trong tình huống có hai người tranh chấp thân phận nhà tiên tri, cả 2 lại đồng thời xác nhận thân phận của cậu là phe tốt, Điều này khiến cậu trở thành người có thân phận đáng tin cậy nhất trên bàn vào lúc này, không ai dám nghi ngờ hay động vào cậu.
Tất cả người chơi đều nhìn về phía Hoài Giảo, bao gồm cả số 1, Sở Hành, người trước mắt với vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí mí mắt cũng lười nhấc lên.
"Tối qua tôi cũng chỉ là một người chơi nhắm mắt, giống như mọi người, ngoài việc nghe thấy tiếng người sói di chuyển, thì không biết gì thêm..." Hoài Giảo nói với vẻ rất căng thẳng. Giữa hai người tự nhận là nhà tiên tri, ít nhất phải có một người là thật, Trong tình huống mất đi thuốc giải và không rõ danh tính người sói, nhà tiên tri thật sự rất khó để có thể sống qua đêm thứ hai, nhất là khi cả ba sói đều còn sống. Điều này khiến Hoài Giảo càng không dám để lộ thân phận phù thủy của mình.
“Nói thêm vài câu đi Tiểu Kiều, cậu chọn bỏ phiếu cho ai, sống chết của hai nhà tiên tri thế nào còn phải xem ý kiến của cậu đấy.” Số 7, Hạ Lĩnh, dường như rất thích nói chuyện với Hoài Giảo. Thấy cậu trả lời ngắn gọn, Hạ Lĩnh lại cố ý gây sự nói vài câu, biểu cảm của anh ta không có chút nào nghiêm túc, khóe môi khẽ nhếch, cười nói với Hoài Giảo: “Hai người bọn họ, tôi chẳng tin ai cả, chỉ tin mình cậu thôi.”
"Cậu chọn người nào, tôi cũng sẽ ngốc nghếch mà chọn theo thôi."
Hoài Giảo, người vốn chỉ muốn làm một kẻ vô dụng không màng thế sự, tự nhiên không thể gánh nổi trọng trách lớn lao này, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, cuối cùng cậu chỉ có thể cúi đầu lúng túng, nói họ nên bàn bạc lại thêm một lần nữa.
Sở Hành tựa hồ vừa cười lạnh một tiếng.
Hoài Giảo sau khi tiến vào trò chơi, rất hiếm khi nhìn thấy người giống như Sở Hành, cả về dáng vẻ lẫn khí chất. Làn da tái nhợt, cặp kính mỏng viền bạc, đôi mắt phượng hẹp dài với mí mắt mỏng, ánh mắt rất lạnh lùng. Dáng vẻ này khiến người ta cảm thấy xa cách, nhưng sự lạnh lùng của anh hoàn toàn khác với kiểu lạnh lùng của Nghiêm Thù và Lan.
Giống như một loài động vật máu lạnh với trí thông minh cao, hoàn toàn xa cách với cảm xúc con người.
“tôi vừa nói ra lời tiên tri, anh liền nhảy ra từ phía sau tranh giành kim thủy của tôi, anh còn hỏi tôi có rút lui hay không.”
Sở Hành không biểu lộ cảm xúc, khóe môi khẽ nhếch lên một chút, nhưng nhìn qua lại không giống như đang cười.
“anh lấy đâu ra tự tin đó vậy.”
“tôi ở vị trí số 1, quyết định để lộ thân phận tiên tri vì tôi muốn làm người dẫn đội, trong ván chơi 9 người, chẳng ai biết liệu bản thân có thể sống sót đến ngày thứ hai không, lý do tôi chọn kiểm tra số 9 cũng đã nói rồi, tôi muốn loại bỏ cậu ta trước, chỉ là không ngờ cậu ta lại là phe tốt.”
“Tôi không biết các người sói muốn chơi thế nào và tôi cũng sẽ không hỏi anh có rút lui khỏi kim thủy hay không.”
“Anh dám nhảy ra đối đầu với tôi, tôi sẽ coi anh thành sói mà loại bỏ.”
Giọng nói của Sở Hành trầm thấp, âm điệu ổn định tràn đầy tự tin, Hắn liếc qua những người đang im lặng xung quanh, ánh mắt lạnh lùng, rồi nói: “Người sói ở ngay đây còn không nhìn ra được, vậy các ngươi không cần chơi nữa đâu.”
"Phù thủy đã hết thuốc, nếu không muốn tiếp tục làm hỏng hết trình tự, thì bỏ phiếu theo tôi."
Hắn thu lại ánh mắt, đôi mắt phượng hẹp dài cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Hoài Giảo, hắn lộ ra vẻ mặt hơi thiếu kiên nhẫn giống như trước đó —
“Hiểu chưa?”
Hoài Giảo bị hắn nhìn một cái, vốn còn hiểu được chút ít, thì giờ lại tiếp tục bối rối. Không hiểu chuyện gì, cậu ngơ ngác gật đầu, nhưng trong lòng rối như tơ vò, chẳng tiếp thu được gì vào đầu.
Đến lượt số 8 lên tiếng, không rõ là hắn không còn gì để nói, hay chỉ đơn giản là không có đủ tự tin, nhưng lời nói ở vòng thứ hai hầu như không khác gì với vòng đầu tiên. Hắn vẫn nhấn mạnh một câu: “Số 9 là kim thủy của tôi.”
Khi tất cả đứng thành hàng, tình thế trên sân không rõ ràng nghiêng về một bên nào, nhưng nhìn sơ qua thì có thể thấy, phần lớn mọi người dường như đều đứng về phía số 1.
Nhưng dù sao đây cũng là cục diện một sói một người bị nghi ngờ là sói, khi thật sự đến lúc bỏ phiếu, Hoài Giảo hoàn toàn không dám tùy tiện đưa ra kết luận, đôi môi mấp máy, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ lộ rõ vẻ căng thẳng. “Thật ra tôi cảm thấy, nếu còn chưa chắc chắn, có lẽ không cần đưa ra quyết định vội vàng như vậy...”
Lời cậu còn chưa nói xong, đã bị người cắt ngang, Sở Hành lạnh lùng nhìn cậu, nói: “cậu là ngu thật hay là giả ngu?”
“Không bỏ phiếu theo trình tự là muốn bị người sói giết sao?”
“Hay là cậu không chịu nổi việc có người chơi bị loại, chỉ muốn hòa bình hữu hảo mà chơi hết một ván, "thánh mẫu nhỏ?”
Nam nhân thốt ra câu nói không mang chút cảm xúc nào, một câu “thánh mẫu nhỏ” vừa vang lên, Hoài Giảo lập tức trợn tròn mắt, hàng mi dài khẽ rung, ngơ ngác nhìn về phía Sở Hành. Đôi mắt trời sinh xinh đẹp, long lanh như ngấn nước, lúc này vừa mờ mịt vừa lúng túng.
Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, thì Hạ Lĩnh bên cạnh, đã bật cười thành tiếng trước tiên.
"Ha ha, thánh mẫu nhỏ." Hạ Lĩnh dường như không nhận ra bầu không khí có phần xấu hổ, cậu ta cười lộ cả hàm răng trắng sáng, nghiêng đầu nhìn Hoài Giảo, nói: "Thật sự rất hợp với cậu đấy, thánh mẫu nhỏ, rất đáng yêu."
Hắn còn lặp lại hai lần liên tiếp, không biết là vô tình hay cố ý.
Đợi đến khi nhận ra khóe miệng của Hoài Giảo đã cụp xuống, sắc mặt cũng thay đổi, Hạ Lĩnh mới thu lại chút thái độ, ho nhẹ một tiếng, rồi chuyển chủ đề: “Thật ra tôi cảm thấy Tiểu Kiều nói cũng có lý.”
"Giữa hai người các anh có một người là nhà tiên tri thật, vậy vẫn như câu nói trước, nếu không có thuốc của nữ phù thủy, nhà tiên tri chắc chắn sẽ không sống qua được đêm thứ hai, đã như vậy thì, vào ban ngày này có lẽ không cần phải làm theo trình tự của 2 người."
"Vòng bỏ phiếu này không có vấn đề gì."
"Hơn nữa, không phải tôi muốn chia phiếu, nói thật lòng, so với anh chàng số 1 đẹp trai kia, tôi càng tin rằng cậu thanh niên số 8 phía sau mới là nhà tiên tri thực sự."
Hoài Giảo sững sờ, quay sang nhìn Hạ Lĩnh. Khóe môi đối phương hơi nhếch lên, ánh mắt cũng đang nhìn về phía cậu.
“Hắn dùng giọng điệu ngả ngớn nói với Hoài Giảo: ”theo kinh nghiệm của tôi, người càng đẹp trai, càng hay lừa người."
...
Còn một tiếng rưỡi nữa là đến 9 giờ, cũng là thời gian cuối cùng để bỏ phiếu, vì thời gian còn nhiều, nên bầu không khí giữa các người chơi khá thoải mái.
Chỉ có Hoài Giảo cúi đầu, buồn bã ngồi trên ghế.
"Lại nói, tối qua ngoài trừ việc nghe thấy tiếng người sói đi ra ngoài, mọi người có chú ý đến động tĩnh gì khác không?" Trần Hân thấy thời gian vẫn còn sớm, chợt nghĩ đến điều gì đó cô tiếp tục mở lời.
“À, cô nói mới nhớ, thật sự có đấy.” người đàn ông đầu đinh, số 4, nhanh chóng tiếp lời, vừa mở miệng đã nói: “Các người không nhận ra sao? Trước khi người sói ra tay, họ đã do dự rất lâu.”
“tôi vẫn luôn áp tai lên cửa nghe ngóng, tuy không nghe rõ cụ thể họ nói gì, nhưng đại khái có thể đoán được một chút."
“Bọn họ đang bàn bạc xem nên giết ai, mất hơn một tiếng mới định ra, sau đó tiếng bước chân mới biến mất, cảm giác thật kỳ lạ.”
Kẻ cơ bắp số 2 nghe vậy cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy, lúc đầu, bọn họ vừa ra hành lang liền đi thẳng về một hướng, Tôi còn ngạc nhiên vì họ chọn được mục tiêu nhanh như vậy à, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại chần chừ, đợi một hồi giống như đã đổi sang mục tiêu khác ấy…”
“Đúng không? Tôi cũng thấy lạ.”
"Đợi đêm nay qua đi, thì ngày mai cần phải lục soát phòng, nếu là hung thủ gây án, có lẽ thật sự có thể phát hiện được manh mối gì đó."
Hoài Giảo nghe đến đây, sững người một lúc, rồi như chợt nhớ ra điều gì.
Tối hôm qua, bởi vì chờ đợi thời gian sói giết người xong quá lâu, mà suýt nữa cậu đã ngủ quên, các người chơi cảm thấy thời gian của người sói bị kéo dài, ngoài lý do thực sự là họ đang trì hoãn, còn có một nguyên nhân khác mà chỉ mình Hoài Giảo biết.
Là trước khi người sói chọn giết số 5, đã từng dừng lại ở cửa phòng của cậu.
Trên bàn tròn mọi người đang thảo luận sôi nổi, Hoài Giảo mím môi, không biết có nên nói ra việc này không.
Tối hôm qua người sói giống như đang trêu chọc cậu, còn gõ cửa phòng để dọa cậu, nhưng không thật sự xuống tay với cậu.
Hoài Giảo không thể hiểu được, trong số tám người quen biết kia, ai lại làm như vậy với cậu, và làm vậy có mục đích gì.
【Chuyện này có được xem là thông tin bên ngoài không? Tôi có thể nói ra không?】 cậu hỏi 8701.
8701 trả lời cậu: có,【Đây không phải là trò chơi Người Sói truyền thống bình thường, thông tin bên ngoài cũng có giá trị, nhưng việc cậu chọn nói hay không cũng không có ý nghĩa gì lớn.】
【Ngày mai bọn họ chắc chắn sẽ kiểm tra từng phòng, khẳng định sẽ phát hiện được manh mối.】
Hoài Giảo gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Một tiếng rưỡi trôi qua, nói nhanh cũng không nhanh, Hoài Giảo đếm thời gian, chờ đến khi kim đồng hồ chỉ đến chín giờ.
Giọng nói của hệ thống 010, đúng giờ vang lên bên tai——
【Thời gian loại bỏ đã đến, mời các người chơi bắt đầu bỏ phiếu.】
Phần bỏ phiếu cuối cùng thực ra không giống như Hoài Giảo tưởng tượng. Nó thể hiện một xu hướng nghiêng hẳn về một phía, đúng như lời 8701 đã nói: những người chơi từng vượt qua các loại phó bản khó khăn, dù không phải người xuất sắc nhất về thực lực hay trí tuệ, cũng tuyệt đối không phải kẻ dễ mắc sai lầm.
Ngoại trừ người chơi số 1 và số 8, trong số bảy người còn lại, chỉ có ba người kiên định bỏ phiếu cho tiên tri, số 1 - Sở Hành.
Tuy nhiên, kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi.
Người bị loại ra ngoài vẫn là số 8, chàng trai đeo kính.
Hoài Giảo có chút ngơ ngác, vốn nghĩ rằng kết quả sẽ là hòa 3-3, nhưng vào phút cuối, Hạ Lĩnh, người cùng bỏ phiếu với cậu, đã thay đổi phiếu bầu, khiến kết quả trở thành 3-2.
Số 1, Sở Hành, được chọn làm nhà tiên tri, còn số 8 bị loại.
Không khí quanh bàn tròn trở nên yên lặng. Người chơi bị trục xuất sẽ có một cơ hội nói chuyện trước khi bị loại, nhưng chàng trai đeo kính số 8 dường như không có gì muốn nói. Anh cúi đầu, đưa tay chỉnh lại cặp kính của mình.
"Tôi đã nói tôi là nhà tiên tri, thật không ngờ vào ban ngày đầu tiên tôi lại bị loại bỏ."
"Nhưng cũng không có gì khác biệt lắm, vận khí của tôi không tốt, nếu không bị bỏ phiếu loại ra, thì đêm nay chắc chắn cũng không qua được."
Chàng trai có ngũ quan thanh tú, dù đã đến lúc phải rời đi, biểu cảm trên gương mặt vẫn không hề thay đổi. Đến lúc này, anh ta vẫn chỉ nhắc đến vận khí không tốt của chính mình.
Anh thở dài, nói: “haiz, chỉ có hơi đáng tiếc, vốn dĩ định kéo số 1 ra ngoài.”
Người chơi bị loại ban ngày không giống như lúc bị người sói loại trừ. Khi số 8 nói xong câu cuối cùng, bóng dáng ngồi cạnh Hoài Giảo của anh dần trở nên trong suốt.
Cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Kim đồng hồ trên tường chỉ 9 giờ 30 tối.
Bên bàn tròn, chỉ còn lại bảy người chơi lặng lẽ ngồi, cho đến khi hệ thống 010 một lần nữa nhắc nhở rằng màn đêm đã buông xuống. Lúc này, mọi người mới lần lượt quay về phòng của mình.
___
Giải thích về từ mới.
Trong Ma Sói Trung Quốc, thuật ngữ "Kim Thủy" (金水) và "Bạc Thủy" (银水) là cách gọi mang tính chiến thuật, thường được sử dụng trong các ván chơi có sự xuất hiện của Tiên tri hoặc các vai trò có khả năng kiểm tra danh tính người chơi. Ý nghĩa của hai thuật ngữ này như sau:
Kim Thủy (金水):
Bạc Thủy (银水):
Người chơi nhắm mắt: là thuật ngữ ám chỉ người chơi thuộc phe dân làng và là người bình thường, vì người bình thường chỉ có thể giao lưu và bỏ phiếu vào ban ngày còn ban đêm sẽ phải nhắm mắt toàn tập.