093
Kỳ thật từ lúc người kia xuất hiện trong phòng hắn, ngồi trong vòng tay hắn, cúi đầu hôn môi hắn.
Y Thừa Phong đã có thể cảm nhận được một chút.
Hắn không chắc bản thân mình có phải đã bị giết hay không, nói thật thì, hắn cũng không nghĩ tới mới ngày đầu tiên chính mình đã bị giết, giả thiết của trò chơi này rất kỳ quái, có lẽ do suy xét đến việc phù thủy sẽ cứu người vào đêm đầu tiên, cho nên trước lúc Y Thừa Phong hôn mê hắn không cảm giác được gì cả.
Hắn cũng giống như mọi người, vào ban đêm ngày thứ nhất, đứng ở trong phòng, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài hành lang.
Tiếng giày da lộp bộp, tiếng vạt áo cọ xát vào nhau.
Tiếng động rất nhỏ.
Có 9 người tham gia trò chơi, bên trong đại khái còn có thêm mấy người chơi cấp cao không biết có mục đích gì, vào đây đục nước béo cò.
Mỗi một người tham gia trò chơi đều có cá tính riêng, dù sao thì để có thể đến được phần thi khảo hạch, cũng phải thuận lợi vượt qua 3 phó bản.
Thế cho nên khi ngồi ở bàn tròn, tới lúc phải giới thiệu bản thân, mỗi người đều sẽ có điều muốn che giấu, cũng không có ai thật sự khiến Y Thừa Phong nhớ kỹ.
À, chỉ trừ 1 nhóc con đến trễ.
Vì vậy chỉ dựa vào một chút âm thanh nhỏ, thì hắn cũng không thể phân biệt ra được gì.
Không biết ai là người sói, cũng không biết chính mình bị giết bằng cách nào, càng không biết người cứu mình là ai.
Hắn đang ở trong phòng của mình thì mất đi ý thức, bây giờ lại đột nhiên khôi phục một chút.
Nếu là trong tình huống còn tỉnh táo, Y Thừa Phong sẽ lạnh mặt, trực tiếp đẩy người đang tiếp cận mình ra.
Hắn rất phản cảm người khác đến gần mình như vậy.
Y Thừa Phong không có mắc bệnh sạch sẽ, chỉ đơn giản là chán ghét hết thảy hành vi thân mặt như, ôm, hôn môi, dù chỉ là nắm tay hắn cũng không thích.
Tất cả cảm giác không khỏe và phản cảm, đều bắt đầu khi người này tới gần.
Trên mặt truyền đến xúc cảm mềm mịn, mang theo hương vị ngọt ngào, là hương vị phát ra từ cơ thể người đang kề sát.
Đối phương rất khẩn trương, mặc kệ là gò má dán vào hắn, hay là hành động không cẩn thận đè lên tay áo hắn, đều có thể từ đó nhìn ra được, người nọ không có kinh nghiệm hôn môi.
Bằng không thì sao có thể giống quả dưa ngốc như thế, ngay cả miệng cũng không biết chu ra một chút.
Ý thức dần dần thanh tỉnh của Y Thừa Phong nói cho hắn, hắn hẳn phải cảm thấy tức giận, ghê tởm, lập tức cử động thân thể hung hăng bóp chặt cổ đối phương, cảnh cáo người đó nếu không muốn bị đánh thì cút nhanh lên.
Nhưng tình huống thực tế là, đối phương chỉ khẽ chạm lên môi hắn, sau gáy hắn đã tê rần.
Trái tim trong lòng ngực đập điên cuồng, phảng phất như bị người ta bóp lấy, “Thình thịch, thình thịch” kịch liệt tới nổi hắn còn bắt đầu sợ đối phương nghe thấy.
Nếu là trước khi việc này xảy ra, có kẻ nào dám nói với Y Thừa Phong hắn sẽ thích được người khác hôn môi, nhất định mặt hắn sẽ đầy sự ghê tởm, đánh kẻ đó tới khi không mở được mồm thối nói thêm câu nào.
Nhưng tưởng tượng cùng hiện thực hoàn toàn tương phản, Y Thừa Phong cả người đều ngây ngốc.
Cũng may người dựa vào tay hắn còn chưa đi, cũng không tiếp tục hôn hắn, Y Thừa Phong liền rảnh rỗi nghĩ loạn.
Y Thừa Phong đoán có lẽ đối phương là con gái.
Bởi vì quanh thân có mùi rất thơm, ngọt mà không ngấy, gương mặt dán vào người hắn cũng mềm mịn như bông, đoán chừng là một cô gái đáng yêu, chắc hẳn tuổi cũng nhỏ hơn hắn, là một em gái nhỏ.
Chỉ là em gái nhỏ này có hơi lớn mật.
Thuốc giải của phù thủy dần có hiệu lực, xung quanh tản ra hơi thở ngọt ngào như đang chìm đắm trong tình yêu.
Chờ phát hiện bản thân có thể cử động, phản ứng đầu tiên của Y Thừa Phong là, bắt lấy tay đối phương.
Toàn bộ hành động đều là làm trong vô thức, chẳng sợ đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, trong đầu hắn lúc này cũng chỉ nghĩ, nắm chặt tay người này.
Nhất định phải biết cô ấy là ai.
Lông mày Y Thừa Phong nhíu lại, tim đập nhanh, rất giống nam sinh lần đầu biết yêu, đầu ngón tay còn run nhè nhẹ.
Trái tim đập loạn liên tục thúc đẩy hắn, đầu nóng lên, giơ tay lên đụng vào ngón tay đối phương.
Y Thừa Phong vừa mới tròn 18 tuổi, còn chưa từng cảm nhận được việc có mối tình đầu nào, hắn hoa mắt chóng mặt, căng thảng đến độ lòng bàn tay to rộng đổ một tầng mồ hôi cũng không biết.
Chỉ là nắm lấy tay đối phương cũng cảm thấy khẩn trương không chịu nổi.
“cậu là ai……”
Đôi mắt cũng không mở, hắn lại nghe được giọng nói của chính mình……
……
Hoài Giảo chỉ cảm thấy ngón tay bị nắm lấy, khi người trước mặt nói chuyện, cậu còn chưa kịp phản ứng.
【 có thể đi rồi. 】
【Cậu ta đã sắp tỉnh. 】
Chờ khi 8701 nhìn ra tình huống có gì đó sai sai, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, cậu mới nhận ra không đúng, cảm thấy căng thẳng.
Không chỉ vì quá trình cứu chữa kỳ quái của phù thủy, còn vì thân phận bài của bản thân cũng sắp bị lộ.
Hoài Giảo đầu “Ong” một tiếng.
Cậu nhanh chóng kéo tay bản thân ra, lực tay đối phương rất kinh người, dù chỉ bị giữ ngón tay, nhưng Hoài Giảo cũng không rút ra được.
【 xong rồi, xong rồi, cậu ta đã tỉnh! 】 trái tim “Lộp bộp” vài cái, cậu vừa mới cưỡng hôn một người chơi bề ngoài hung dữ, tính tình nhìn qua còn rất khó chịu, đối phương còn cảm nhận được, cho nên nếu cậu ta phát hiện ra mình là ai…….
Khoan hẳn nói đến việc thân phận phù thủy của cậu bị lộ sẽ thảm cỡ nào, nếu đối phương là người sói giả dạng, thì phù thủy khẳng định không sống qua nổi đêm mai. Còn nếu đối phương là phe người tốt, nhưng lại bị 1 người xa lạ cưỡng hôn, hẳn sẽ tức giận đến phát điên luôn.
【 tôi…… Hoàn thành nhiệm vụ chưa? 】 Hoài Giảo căng thẳng cả người, không nhịn được hỏi 010 đáp án:【 cậu ta hiện tại có ý thức hay không, có phải thân phận của tôi đã bị phát hiện rồi không? 】
Cậu tính đứng lên, cái tay đang bị giữ lấy lại theo quán tính, kéo cậu ngồi trở về.
Hệ thống 010 tạm dừng một giây, trả lời cậu: 【 hoàn thành. 】
【 tạm thời còn chưa bị phát hiện. 】
Hoài Giảo nhẹ nhàng thở ra.
Lúc cậu sắp sửa phải đi, người trên giường như có ý thức, sống chết giữ chặt tay cậu không buông, đèn phòng được 8701 bật lên, ánh sáng soi rõ hình dáng bàn tay khớp xương rõ ràng đang giữ chặt cậu, cũng thấy rõ đôi mắt nhắm chặt và gương mặt khó chịu nhăn lại của người nằm trên giường.
Hoài Giảo mím môi, dùng sức lắc lắc tay.
【 nam sinh hiện tại đều là cái dạng này à? 】cậu khép lại áo choàng, dùng cánh tay còn lại kéo mạnh tay đối phương ra, một bên dùng ngữ khí tức giận nói chuyện với 8701: 【 còn nhuộm một đầu tóc đỏ, khẳng định bình thường rất hay trêu chọc mấy cô gái, quá đáng giận! 】
Nam sinh cấp 3 mới vừa tròn 18 tuổi, ngay cả tình đầu còn chưa có, hoàn toàn không biết bản thân đã bị Hoài Giảo coi thành người có lịch sử tình trường phong phú, hắn chỉ biết phù thủy nhỏ của hắn hình như phải rời đi, hắn không thể mở mắt ra, cũng không thể động đậy, trong lòng gấp đến hoảng, chỉ hận không thể nắm lấy cả bàn tay đối phương cột lên người.
Chờ ngày mai khi tỉnh lại, mặt đối mặt, ép hỏi cô ấy vì sao hôn mình, có phải đó là nụ hôn đầu tiên không, năm nay bao nhiêu tuổi, có bạn trai chưa, mẫu người lý tưởng là gì, có thích mẫu bạn trai cao 1m87 đẹp trai tóc đỏ không vân vân…
【 đừng ép tôi phải đánh cậu ta. 】 Hoài Giảo bị giữ đến phát bực, nếu không phải sợ đánh tỉnh đối phương hoặc là lưu lại dấu vết gì đó, tay cậu hiện tại đã đáp lên mặt đối phương.
8701 khuyên cậu: 【 bình tĩnh, chúng ta nên sớm trở về ngủ. 】
Hoài Giảo nhìn thời gian đã sắp hơn 3 giờ sáng, đối với người chơi 8 giờ đã thức dậy, cậu còn ở đây dây dưa nữa thì sợ 5 tiếng để ngủ còn lại cũng mất, lập tức không thèm nhịn nữa, sau khi rút được tay xong liền đứng lên.
Nam sinh cấp 3 tóc đỏ trong lúc hôn mê nhăn lại lông mày.
Hoài Giảo giống như ngựa thoát cương, không thèm quay đầu lại mà chạy nhanh ra cửa.
Cậu không rảnh để quan tâm xem có thể gây ra động tĩnh gì ở ngoài hành lang không, chỉ dùng vài giây chạy vội về phòng, khóa lại cửa phòng xong, Hoài Giảo dựa lưng vào cửa thở hổn hển.
Trong phòng không có ai, cậu cũng thả lỏng hơn, áo choàng dày nặng trên người làm cậu đổ mồ hôi, Hoài Giảo kéo xuống mũ áo choàng, cũng cởi luôn áo choàng quăng vào trong tủ.
Đôi vớ trắng vì đi lại ngoài hành lang mà để lại mấy vết đen, một chiếc dài một chiếc ngắn, nhìn không quá gọn gàng.
Cậu mang đôi vớ trắng đáng yêu, trên người còn mặc bộ váy nhỏ dành cho nữ.
Ánh mắt 8701 nhìn thoáng qua, rồi mau chóng dời đi, 【 đi tắm rửa rồi hẳn ngủ tiếp. 】
Hoài Giảo gật gật đầu, cầm quần áo của mình bước vào phòng tắm.
……
【 toàn bộ người chơi xin chú ý. 】
【 toàn bộ người chơi xin chú ý. 】
【 buổi tối đã qua. 】
【 tối hôm qua là một đêm Bình An. 】
【 xin người chơi nắm chặt thời gian tìm kiếm manh mối, vào 9 giờ tối nay, sẽ tiến hành vòng bỏ phiếu loại bỏ đầu tiên. 】
Hệ thống lặp lại thông báo mấy lần, Hoài Giảo bởi vì biết rõ tình huống tối hôm qua nên cũng không thèm để ý, cậu còn hơi mơ màng, khi bị tiếng đập cửa bên ngoài đánh thức, cậu cũng chưa ngủ được bao lâu.
Trừ người bên ngoài, thì những người chơi còn lại đều đã tập hợp dưới lầu lúc 8 giờ.
Tới gõ cửa phòng cậu là nam nhân nói nhiều, Hoài Giảo nhớ tên hắn là Hạ Lĩnh, đối phương lặp lại tên mình với cậu tận 2 lần, thiếu điều muốn cầm tay Hoài Giảo lên dạy cậu cách viết tên mình luôn.
Hắn đứng ở trước cửa Hoài Giảo, gõ một hồi lâu, Hoài Giảo rửa mặt xong mới đi từ phòng tắm ra mở cửa.
“Còn chưa tỉnh ngủ sao.” Nam nhân thấy trên mặt cậu còn dính hơi nước, đôi mắt nửa khép nửa mở, bộ dáng không có sức sống, tò mò hỏi: “Tối hôm qua cậu thức khuya hả?”
Hoài Giảo hoảng hốt, nghĩ đến cái gì, vội xua xua tay nói: “Không có, chỉ là căng thẳng quá ngủ không ngon.”
Có thể do đêm đầu tiên là Bình An, cho nên lúc này không khí lầu một còn tính là bình thản, mấy người chơi đang thản nhiên ngồi ăn sáng.
Khi Hoài Giảo cùng Hạ Lĩnh đi xuống, đúng lúc đụng phải nam sinh cấp 3 tóc đỏ, tay hắn cầm túi, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, hàng mày nhíu chặt, biểu tình trên mặt không tốt lắm.
Hoài Giảo chú ý tới cậu ta hôm nay đeo hai chiếc khuyên tai, giống với chiếc nhẫn trên tay, đều làm bằng bạc.
Thẩm Thừa Ngộ cũng rất thích ăn mặc như vậy, khuyên tai, nhẫn, vòng cổ, cả phong cách ăn mặc đều tương tự, Hoài Giảo tối hôm qua đã có cảm giác họ giống nhau, ban ngày nhìn lại càng thấy giống, cho nên không tự chủ mà nhìn nhiều hơn chút.
“Nhìn cái gì.”
Y Thừa Phong vốn dĩ không tính để ý đến cậu.
Tâm tình hắn sáng nay không tốt chút nào, hắn nhớ phù thủy nhỏ dính người tối qua, nhưng đến sáng hôm nay khi nhìn thấy nữ người chơi duy nhất kia, hắn liền trực tiếp vỡ mộng.
Y Thừa Phong chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra đối phương không phải người tối qua.
Hắn còn không cần đến gần quan sát, vì cảm giác không đúng, hương vị cũng không đúng.
Hắn xụ mặt ngồi trên bàn hồi lâu.
Không hiểu được sai chỗ nào, phù thủy nhỏ hẳn là con gái chứ? Nếu không sao giải thích được hương vị ngọt ngào, đôi môi mềm mại, và cả đầu nhỏ, nhẹ như mèo con dựa vào vai hắn tối qua.
Còn mặc váy mà?
Y Thừa Phong càng nghĩ tim đập càng nhanh, biểu tình trên mặt cũng càng tức giận.
Làm gì thế, đã đoạt mất nụ hôn đầu của hắn, còn không chịu lộ mặt.
Hoài Giảo nhìn sắc mặt cậu chàng, biểu tình hơi nghi ngờ.
Đối phương hoàn hồn lại chú ý tới ánh mắt cua cậu, mày kiếm nhướng lên, lạnh giọng lặp lại: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Không còn nhìn ra được chút nào, bộ dáng sống chết giữ lấy ngón tay cậu vào tối qua.
Hoài Giảo bực mình, cảm thấy chính mình cứu cậu ta cũng hy sinh rất nhiều, đối phương vừa tỉnh lại liền trở mặt không nhận người, làm cậu không vui, tính khí cũng trỗi dậy, không thèm để ý tới cậu chàng, làm như không nghe thấy, ngồi xuống bàn.
Y Thừa Phong sửng sốt.
Hắn nhớ người này hôm qua không có thái độ như vậy với hắn.
Tuy nơi này nhiều người, nhưng Y Thừa Phong vẫn có ấn tượng với Hoài Giảo, là người tới tận sau khi phó bản bắt đầu 1 phút, mới chậm chạp bước vào, làm bọn họ chờ đợi tới phát bực.
Da trắng, mi dài, một khuôn mặt so với con gái còn con gái hơn.
Trên người hình như còn xịt nước hoa, ngồi xuống bên cạnh hắn liền tỏa ra……
Mùi hương?
Y Thừa Phong sắc mặt biến đổi, mày nhíu càng sâu.
Hệ thống hạn chế giác quan của người chơi bị giết vào ban đêm, mặc kệ là người sói hay phù thủy nhỏ đã cứu hắn, hắn đều không cảm nhận được rõ ràng.
Hắn có thể cảm giác được đối phương, ngửi được hương vị xung quanh cơ thể nọ, nhưng hương vị kia chỉ là khái niệm mơ hồ, không thể xác định.
Y Thừa Phong chỉ biết cô ấy rất thơm, lại không biết là thơm kiểu gì.
Không biết hương thơm đó, có giống hương thơm trên người có tên Tiểu Kiều này không?