Chương 92 trời tối thỉnh nhắm mắt
092
Hành lang yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, nhưng trong phòng lại không nghe được chút âm thanh nào, Hoài Giảo chỉ mang mỗi vớ, còn vì lo lắng mà ngay cả đi đường cũng thật cẩn thận, không để phát ra chút tiếng động nào.
Người chơi số 5 cách phòng cậu 3 cánh cửa, cậu giữ cổ áo, tay chân nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng số 5.
Trước cửa phòng của người chơi số 5 cũng giống với cậu, ở trên treo bảng viết số 5, phía dưới là tên họ, “Y Thừa Phong” Hoài Giảo nhìn chằm chằm cái tên trên cửa 2 giây, cẩn thận ngẫm nghĩ vẫn không biết đây là ai.
【 đi vào trước đi. 】8701 thấy cậu vẫn luôn để chân trần đứng ngoài cửa, bèn lên tiếng thúc giục.
【 được. 】
Hoài Giảo khẩn trương, miệng đáp lời nhưng não không theo kịp, theo bản năng cậu muốn giơ tay gõ cửa.
【 cậu định làm gì? 】ngữ khí 8701 chứa đầy kinh ngạc, nếu hệ thống có thân thể thật, hắn có lẽ sẽ trực tiếp giữ lấy tay Hoài Giảo rồi hỏi cậu:【 khẩn trương đến choáng váng rồi à? 】
8701 không tính nói cậu ngốc, nhưng có đôi khi Hoài Giảo thật sự rất ngốc.
Đương nhiên cậu là ngốc một cách đáng yêu, mà đối với người ngốc nghếch đáng yêu như vậy, hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Tay Hoài Giảo vốn đã vươn đến ván cửa, nghe vậy mới ý thức được chỗ sai, cậu xấu hổ mà cuộn cuộn ngón tay, khuôn mặt hồng hồng, nhấp môi, trở tay nắm lấy then cửa.
Phòng đã bị người sói ghé thăm, khóa cửa đã không còn tác dụng, Hoài Giảo chỉ nhẹ nhàng đè xuống một cái, chốt cửa đã mở ra, cho nên hành động vươn tay muốn gõ cửa hồi nãy rất là ngốc nghếch.
Cậu nắm then cửa, không có trực tiếp đi vào mà là đứng ở ngoài liếc mắt thăm dò nhìn vào trong.
Bố cục căn phòng không khác biệt mấy với phòng cậu, đèn phòng đã tắt, chỉ có đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường phát ra ánh sáng lập lòe, đèn từ ngoài hàng lang chiếu vào phòng, có thể thấy được bóng người mơ hồ không nhúc nhích nằm trên giường.
Hắn nhìn giống như đã bị người sói ‘ giết chết ’, Hoài Giảo ở trong lòng thầm nghĩ.
Vách tường ở gần bên phải cánh cửa có một cái công tắc đèn, Hoài Giảo đứng ngoài cửa đưa tay mò tìm công tắc rồi nhấn bật.
Đôi mắt vì bị ánh đèn lóe lên mà hơi nheo lại, Hoài Giảo bước vào trong phòng, đưa lưng về phía giường, “cùm cụp” một tiếng chậm rãi đóng cửa lại.
Cậu xoay người, dưới ánh đèn màu trắng, đập vào mắt cậu là một đầu tóc đỏ cực kỳ chói mắt.
Chàng trai nằm thẳng trên giường, cậu ta đang mặc một bộ đồng phục học sinh không biết là của trường nào, áo khoác mở rộng, bên trong lớp áo sơ mi trắng còn có một cái áo thun đen, mấy cọng dây xích kim loại dài ngắn không đều treo trên cổ, cộng thêm một đầu tóc đỏ lóa mắt, trông như cậu chàng bất lương nào đó trên phim điện ảnh.
Hoài Giảo nhìn đến cậu chàng, liền nhớ tới Thẩm Thừa Ngộ.
Màu tóc lóa mắt giống nhau, khuôn mặt trẻ tuổi kiêu ngạo, ngay cả lúc mất đi ý thức nằm trên giường, bộ dáng cau mày cũng hung dữ như nhau.
Tóm lại là dạng nhìn qua liền biết tính tình không tốt chút nào.
Lúc trước khi người chơi tự giới thiệu tên, cậu chàng này chỉ yên lặng ngồi một bên không giới thiệu gì, cũng khó trách Hoài Giảo không nhớ được hắn.
【 cho nên vừa mới đêm đầu tiên đã bị giết là vì cậu ta quá khó ưa đi. 】 Hoài Giảo đứng ở mép giường dùng giọng khẳng định nói: 【 tôi mà là người sói tôi cũng sẽ chọn giết cậu ta trước. 】
Bởi vì nhìn vẻ ngoài của cậu chàng thôi đã biết không dễ khống chế, loại người này mà không giết luôn vào ngày đầu, thì lúc sau nhất định sẽ tạo thành uy hiếp lớn.
8701: 【……】
【 vậy mà cậu còn cứu hắn? 】
Hoài Giảo bẹp bẹp miệng, rối rắm nói, 【 tại tôi sợ cậu ta là thần bài…… Dù sao cơ hội tự cứu duy nhất đã mất, còn không bằng làm chuyện tốt luôn. 】
Cậu ngồi xuống bên cạnh nam sinh tóc đỏ, cong lưng tựa sát đầu vào quan sát đối phương, 【 lúc sau tôi sẽ cẩn thận quan sát cậu ta, tới đó sẽ biết được cậu ta là người tốt hay là người sói, có lừa gạt tôi hay không……】
Hoài Giảo đang nói thì khựng lại, cậu chợt ngồi thẳng dậy, lấy tay sờ lên người, động tác của cậu quá mạnh khiến áo choàng bị kéo ra, lộ ra phần váy bên trong.
Vì đang ở trong phòng, xung quanh cũng không có ai nhìn thấy cậu, nên Hoài Giảo không có cảm giác thẹn thùng giống lúc ở ngoài hành lang, áo choàng bị mở rộng cũng không để ý, cậu tìm kiếm trên người một hồi cũng không thấy gì, sắc mặt cậu thay đổi liên tục hỏi: 【 thuốc giải của tôi đâu?? 】
8701 cũng sửng sốt, dừng một chút, hỏi cậu: 【 cậu không có? 】
Khuôn mặt Hoài Giảo tràn ngập hoảng loạn. lông mày đều nhăn cả lại, gấp gáp nói: 【 trên người tôi không có……】
8701 cũng không biết giả thiết của trò chơi này là cái gì, nghe vậy chỉ có thể nói: 【 cậu tìm lại xem, vẫn không thấy thì hỏi 010. 】
Hoài Giảo đứng dậy khỏi mép giường, lại bất chấp bản thân đang mặc cái gì trên người, vừa đứng lên liền nhảy nhảy hai cái ——
Áo choàng to rộng, dày nặng khoác trên người này thật sự rất có khả năng giấu đồ vật nào đó, cậu vừa rồi tìm kiếm lung tung không thấy gì, hiện tại nhảy nhảy hai cái vẫn không có thứ gì rớt ra.
Trên thẻ bài phù thủy rõ ràng có vẽ 2 lọ thuốc, hệ thống cho cậu cả bộ trang phục phù thủy, nhưng lại không cho cậu hai lọ thuốc?
Hoài Giảo luống cuống, còn tưởng chính mình làm rớt lúc thay quần áo.
【 tôi phải trở về tìm xem. 】
Vì động tác tìm đồ và nhảy loạn của cậu, mà áo choàng đã sớm bung ra, để lộ quần áo bên trong, nhìn không còn chút chỉnh tề nào.
8701 nhìn cậu nhăn mặt, dáng vẻ khẩn trương, trong lúc nhất thời cũng hơi ngượng ngùng nhắc nhở cậu.
【 quần áo của cậu……】 hắn có hơi xấu hổ nói được một nửa, thì nửa câu còn lại tại lúc Hoài Giảo xoay người bước đi đã bị nuốt lại vào trong.
Trước mắt toàn là làn váy nhỏ thoáng qua kia.
Ngoại trừ 8701, lúc này không ai biết được, dưới áo choàng bảo thủ của phù thủy là bộ dạng như thế nào.
Hoài Giảo bước nhanh đi đến cửa, muốn mở cửa đi ra ngoài, cậu đè xuống then cửa, chưa kịp đợi cậu làm động tác tiếp theo, vòng da màu đen trên cổ đã tràn ra một dòng điện nhỏ.
Hoài Giảo chỉ cảm thấy trên cổ tê rần, ngón tay đặt trên then cửa đều chịu không nổi mà rung mạnh.
【…… Hệ thống? 】 cậu tròn mắt, kêu một tiếng ngắn ngủi.
【 kính xin phù thủy tuân thủ quy tắc trò chơi. 】
Hoài Giảo căng khuôn mặt, không hiểu mà giải thích: “tôi khi nào không tuân thủ? Tôi phải đi về tìm thuốc giải mà……”
010 là hệ thống thuộc sự quản lý của hệ thống chủ, nó chủ yếu phụ trách quản lý quy tắc trong phó bản trò chơi, có sự khác biệt rất lớn với hệ thống người chơi là 8701.
Điểm khác biệt này nằm ở chỗ—— quyền hạn cao hơn, cũng bất cận nhân tình hơn.
【 kính xin phù thủy tuân thủ quy tắc trò chơi. 】 rõ ràng cùng là hệ thống có trí năng cao, nhưng sau khi nghe Hoài Giảo giải thích xong 010 vẫn chỉ lặp lại câu này.
Hoài Giảo cảm nhận được sự khác biệt, nghĩ thầm 8701 chưa bao giờ đối xử với cậu như vậy.
【8701……】 Hoài Giảo mím môi, ủy khuất gọi hệ thống nhà mình.
【 cậu hỏi nó thuốc giải ở đâu. 】8701 thả nhẹ âm thanh, giống như đang dỗ dành Hoài Giảo, 【 chủ hệ thống rất ngốc, cậu phải nói thẳng ra nó mới có thể nghe hiểu. 】
【 à, ra là vậy! 】 Hoài Giảo hoàn hồn, có cảm giác đã được trấn an.
Quy tắc trò chơi cũng không hạn chế thời gian phù thủy hành động, chỉ là ngày mai còn phải dậy sớm cùng thảo luận với người chơi khác, cho nên Hoài Giảo muốn mau chóng làm xong nhiệm vụ để trở về ngủ.
Cậu thả lỏng, dùng cách nói chuyện của 8701 để hỏi hệ thống 010: 【 thuốc giải của phù thủy ở đâu? 】
Hệ thống 010 phản hồi rất nhanh, thanh âm lạnh nhạt, dùng giọng điệu bình thản trả lời Hoài Giảo: 【 thuốc độc và thuốc giải đều do phù thủy tạo ra, cách chế tạo và sử dụng, yêu cầu người chơi tự tìm ra. 】
Hoài Giảo: “???” Nó đang nói cái gì vậy chớ???
Có lẽ do biểu tình của Hoài Giảo quá mức hoang mang, 8701 nhìn không được, trực tiếp thay cậu hỏi: 【 gợi ý. 】
010 tạm dừng hai giây, trả lời hắn: 【 thuốc độc và thuốc giải có quan hệ mật thiết với phù thủy. 】
Hoài Giảo vội hỏi: 【 là tôi có thể tùy ý quyết định cách cứu người hả? Tỷ như tôi kêu cậu ta tỉnh dậy nhanh lên là được? 】
010 tựa hồ vừa mới cười khẽ.
Biểu tình Hoài Giảo khẽ biến, không biết bản thân có phải nghe nhầm hay không.
Nó nói: 【 người chơi nói đùa, thuốc giải của phù thủy tất nhiên phải liên quan đến phù thủy, vật bên ngoài không có tác dụng. 】
……
Trên tủ đầu giường đồng hồ cứ nhảy lên theo từng cái chớp mắt, hiển thị số 1 đã thành số 2.
Hoài Giảo ở trong phòng người chơi số 5 này, ngây người đã được hơn nửa tiếng đồng hồ.
【 2 giờ. 】8701 nói nhỏ, 【 cậu cần phải về lại phòng trước hừng đông. 】
Người đang ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng gật đầu ý bảo chính mình đã biết, Hoài Giảo rũ hàng mi dài, nhìn vạt áo choàng bị mình bóp nhăn nhúm, tay cậu còn để lại vệt mồ hôi làm vạt áo trở nên đậm màu.
Xây dựng tâm lý một lúc lâu, cậu cắn nhẹ môi, lại lần nữa hỏi:【 cần phải làm như vậy thật à……】
【 ừm. 】
【 kính xin phù thủy tuân thủ quy tắc trò chơi. 】
8701 và 010 trả lời hai câu hoàn toàn bất đồng, nhưng lại có cùng một thái độ.
Phù thủy mặc áo choàng ngồi bên giường, đôi mắt xinh đẹp, hàng mi dày cong vút run run, biết bản thân kéo dài thời gian cũng vô dụng, cậu hạ quyết tâm, từ từ xoay người lại.
Chàng trai tóc đỏ nằm trên giường, yên lặng bất động, đôi mày anh tuấn vẫn cau lại, ánh mắt sắc bén nhắm chặt.
Giường trong phòng có chút thấp, vị trí Hoài Giảo ngồi, phải cong lưng mới có thể áp sát vào cậu ta.
Chưa bao giờ Hoài Giảo dám chủ động đến gần 1 người xa lạ. Nếu đây không phải trò chơi bắt buộc phải hoàn thành, cậu khẳng định sẽ không chủ động……… hôn người khác đâu.
Đôi môi có hình dạng sắc bén nhạt màu, vừa mỏng vừa lạnh, lúc Hoài Giảo tới gần, dường như còn hơi giật giật.
Hoài Giảo đôi mắt nửa mở, xem thấy rõ ràng.
Cậu cho rằng đối phương đã tỉnh, hoảng hốt ngồi bật dậy, “cậu, cậu?!”
Ánh đèn rọi xuống khuôn mặt tuấn tú lạnh băng của chàng trai, người bị cậu chỉ vào cũng không phản ứng, tim Hoài Giảo vì khẩn trương mà bang bang nhảy loạn, cậu nhìn chằm chằm chàng trai, vẫy vẫy tay nhỏ trước mặt cậu ta, run giọng hỏi: “cậu còn tỉnh sao?”
Sau một lúc lâu cũng không có người đáp lại.
【 hẳn là không đâu, dù cho cậu ta tự sát cũng sẽ rơi vào trạng thái ‘ tử vong ’ thật sự, đừng khẩn trương. 】8701 an ủi cậu, 【 nếu sợ thì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chúng ta trở về. 】
Hoài Giảo nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu, 【 được, tôi sẽ nhanh lên. 】
……
Rạng sáng 2 giờ tại công quán, ở giữa căn phòng, không khí yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ cả tiếng hít thở.
Ánh đèn duy nhất đã bị tắt, tựa như đang tiến hành nghi thức bí mật nào đó.
“tại sao còn chưa tỉnh……”
Là người duy nhất còn tỉnh táo trong phòng, khi nói chuyện âm thanh đều cao lên 1 chút.
Không khí có chút ngưng trọng, phù thủy nhỏ xinh đẹp chóp mũi ửng hồng, trước mặt là chàng trai “đã chết” lạnh như băng, tuy sắc mặt đã khôi phục bình thường sau khi được cậu hôn môi, nhưng đối phương vẫn không tỉnh dậy.
Hoài Giảo rất nhiều lần cảm giác được cậu ta dường như có cử động một chút, nhưng hệ thống mỗi lần đều nói cho Hoài Giảo, chưa tỉnh, thuốc giải không có hiệu lực, người chơi còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.
Hoài Giảo vốn là đứng ở mép giường, cậu eo mỏi, lưng đau, chân cũng xót, mặc kệ bộ dáng chính mình có lễ phép hay không trực tiếp ngồi phịch xuống mép giường.
Nam sinh tóc đỏ bất lương cả người cứng còng, trong trò chơi sau khi bị giết, phải bắt chước trạng thái tử vong.
Giống như một khối thi thể giả.
Hoài Giảo vốn là muốn lùi bước, nhưng khi cậu tới gần đối phương, mùi bạc hà lạnh lẽo quen thuộc gần trong gang tấc, lại khiến cậu không còn sợ hãi chút nào.
Hoài Giảo có chút thất thần, bởi vì mùi hương này mà không tự giác nhớ đến rất nhiều người.
NPC đầu tiên cậu gặp trong phó bản khi mới tiến vào trò chơi, quái vật Bạch Mao đối xử rất tốt với cậu trong phó bản vừa mới vượt qua không lâu.
Đôi môi hồng nhuận nhẹ nhàng đè xuống đôi môi lạnh băng của nam sinh tóc đỏ.
Chóp mũi cọ lên gương mặt đối phương, càng nhìn kỹ, cảm giác quen thuộc càng mãnh liệt, cậu nâng lên đầu, gương mặt nhỏ nhắn đều dán lên chàng trai.
【 công chúa Bạch Tuyết được hôn lâu như vậy vẫn không tỉnh……】
Hoài Giảo buồn ngủ quá chừng, nhưng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ. Cậu không quen chủ động hôn môi người khác, trong lúc nhất thời cảm thấy bản thân không khác gì người lùn đáng thương giả làm hoàng tử.
【 nếu cậu ta mà là người sói, tôi nhất định sẽ đem hết thuốc độc để lại cho cậu ta. 】 bé người lùn thẹn quá hóa giận nói.