Chương 91 trời tối thỉnh nhắm mắt
091
Đồng hồ điện tử hiển thị rạng sáng 12 giờ 5 phút.
Sau khi thanh âm hệ thống biến mất, tiếng bước chân ở ngoài hành lang cũng rõ ràng hơn.
Hoài Giảo nuốt nước miếng, tay vẫn che lại cổ, thả nhẹ bước chân đi xuống giường.
Khi Hệ thống 010 giới thiệu trò chơi chỉ nói người sói phải giết người, nhưng không nói sẽ giết như thế nào, dùng cách nào để giết.
Nếu là yêu cầu người chơi tự thân ra trận, thì cũng không đơn giản như khi chơi ở ngoài, chỉ cần mở mắt chỉ định 1 người chơi bất kỳ rồi nói đào thải là được.
Hoài Giảo chỉ chơi qua trò ma sói này ở ngoài thực tế, loại phó bản nhập vai ma sói chân thật như thế này, cậu chỉ từng thấy qua trên phim ảnh.
【 hẳn là không dùng dao thật đâu nhỉ. 】 Hoài Giảo môi khẽ run, vô lực nói.
8701 không trả lời cậu.
Hành lang có thiết bị cách âm đặc thù nào đó, người sói vẫn chậm chạp chưa hành động, chắc là đang trao đổi thân phận hoặc bàn xem ai sẽ bị loại bỏ đêm nay.
Hoài Giảo đứng cách chỗ ván cửa, chầm chậm tiến lại gần cửa phòng.
Bên tai trừ bỏ tiếng bước chân thì những âm thanh khác đều không thể nghe được, nhờ thế cũng hoàn toàn ngăn chặn được việc người chơi khác nghe tiếng đoán người.
Hoài Giảo thầm nghĩ, lúc này người đứng phía sau cửa khẩn trương lắng nghe động tỉnh, chắc chắn không chỉ có mỗi cậu, buổi tối ngày đầu tiên bắt đầu trò chơi, dù là người có gan lớn thế nào, cũng không có khả năng ngủ say.
Không biết đã qua bao lâu, có thể chỉ mới vài phút trôi qua, tiếng bước chân ngoài cửa lại lần nữa vang lên.
Tiếng giày da giẫm lên sàn cẩm thạch, lúc nặng lúc nhẹ, tạo ra từng tiếng ma sát rất nhỏ, nhưng lại chói tai trong đêm yên tĩnh.
Tổng cộng có 3 người, hoặc nói chính xác hơn là có 3 con sói, sau khi thảo luận xong, đang bắt đầu đi săn mồi trong bóng đêm, tiếng bước chân rời rạc lại khắc chế, không nhanh không chậm từ hành lang xa xa, dần tiến đến gần.
Bọn họ đi từ 1 đến 9, trực tiếp bỏ qua mấy cửa phòng của người chơi phía trước, bước thẳng tới phòng số 9.
Hoài Giảo ngừng thở, rõ ràng nghe được tiếng bước chân kia, dừng ở trước cửa của chính mình.
Cậu cứng đờ đứng phía sau cửa, cảnh tượng trước mắt vừa quen thuộc vừa quỷ dị, hình như ở phó bản "mất tích" Hoài Giảo cũng từng trải qua cảnh tượng tương tự, cậu ở trong nhà, ngoài cửa là Boss phó bản giết người vô số.
Hoàn cảnh khi đó cùng lúc này giống y như nhau.
Điểm bất đồng là trước mắt cậu bây giờ không phải phó bản trò chơi khi thất bại sẽ phải chết, mà chỉ là một kì khảo hạch cấp bậc mà người chơi nhất định phải trải qua.
Thất bại chỉ là thất bại, không nguy hiểm đến tính mạng.
Hoài Giảo tự an ủi chính mình, cậu trò chuyện với 8701 để lấy thêm can đảm: 【 hơn nữa tôi là phù thủy, phù thủy có 1 cơ hội để tự cứu, đêm nay khẳng định là an toàn……】
“Đông ——”
Thanh âm thanh thúy ngắn gọn, là tiếng khớp tay gõ nhẹ lên cửa.
Cánh cửa trước mắt là thứ ngăn trở người sói, cửa gỗ đặc màu xám nhạt là phòng tuyến an toàn duy nhất của cậu, phía dưới cửa có một khe hở nhỏ, có thể nhìn được bóng người đang che lấp ánh sáng rọi qua khe cửa từ ngoài hành lang, người đó đang đứng ngoài cửa.
Hô hấp của Hoài Giảo ngừng một chút, tim đập gia tốc hai giây, thân thể không chịu khống chế lui về phía sau.
Cậu cảm giác bản thân cũng chưa phát ra âm thanh gì, nhưng người sói ngoài cửa lại giống như nghe được, lại tới gần cửa thêm một bước, cơ hồ là dán vào cánh cửa, đôi giày đó như muốn chui qua khe hở nhỏ dưới cửa.
Hoài Giảo nghe được có người đang cười, giọng cười không mang theo ác ý, nhưng cũng không chứa ý tốt.
Thanh âm kia có thể đã trải qua xử lý, Hoài Giảo vốn dĩ cũng không thể nhớ hết mặt của những người chơi khác, cho nên nếu lúc này có nghe rõ giọng nói, cậu cũng không phân biệt được đối phương là ai.
【8701……】 giọng Hoài Giảo run run, cậu biết rõ chính mình đêm nay sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng bản năng của động vật nhỏ vẫn làm cậu cảm thấy sợ hãi, cậu kêu tên 8701, đầu gối hơi mềm, lã chã chực khóc nói: 【 nói chuyện với tôi đi. 】
8701 biết Hoài Giảo sợ cái gì, cũng biết cậu nhát gan, nghe vậy không vội an ủi, chỉ nhanh chóng nhắc nhở: 【 cậu có thuốc giải, không cần sợ. 】
【 bọn họ cũng không nhất định sẽ tiến vào. 】
【 xác suất 1/6 bọn họ không nhất định sẽ chọn loại bỏ cậu. 】
Hoài Giảo cơ hồ là lui về mép giường, rũ hàng mi dài, nhìn chằm chằm khe hở dưới cánh cửa【 nhưng mà……】
Không chờ cậu dùng giọng run rẩy nói ‘ nhưng mà ’ xong, người sói ngoài cửa liền đúng như lời 8701 nói, gõ nhẹ cửa một cái, giống như trêu đùa mà bước 2 bước sang trái rồi sang phải, ở trước cửa tạo ra mấy vệt bóng mờ.
Xác nhận người trong cửa có thể nhìn thấy xong, hắn mới cảm thấy mỹ mãn thu hồi bước chân, dùng tư thái lười nhác, chậm rãi rời khỏi cửa phòng Hoài Giảo.
Toàn bộ quá trình chỉ mất 2 3 phút.
Chân Hoài Giảo sắp mềm thành sợi mì, run rẩy ngồi lại bên mép giường.
Cậu chưa từng bị dọa, nhưng cũng không ngốc đến mức nhìn không ra người ngoài cửa vừa nãy đang cố ý dọa cậu.
“bị điên à.……”
Trên mặt Hoài Giảo còn chưa rút đi sự sợ hãi cùng bực bội, cậu bẹp miệng, cắn răng mắng.
"Đồ người sói ngu ngốc, đồ điên!"
……
Theo quy định hệ thống, người sói phải giết chết mục tiêu trước 3 giờ sáng, thời gian sau đó phù thủy sẽ xuất hiện.
Sau khi người sói rời đi, Hoài Giảo thành thật ngồi đợi một lúc lâu, không trở thành người đầu tiên bị giết làm cậu có chút thả lỏng.
Cậu cho rằng hẳn là rất nhanh thôi sẽ đến lượt phù thủy lên sân khấu.
Có 3 người sói, mỗi đêm nếu phải thật sự đánh nhau để giết người, thì bên sói vẫn chiếm ưu thế, hơn nữa cậu cũng không nghe được động tĩnh lớn nào, chứng tỏ tình hình chiến đấu bên kia cũng không kịch liệt, Hoài Giảo cứ vậy mà ngồi chờ rồi chờ ở mép giường, chờ mãi đến rạng sáng 1 giờ, vẫn không nghe được hệ thống gọi mình lên sân.
【 tại sao còn chưa tới lượt tôi. 】 Hoài Giảo đã có chút không mở nổi mắt.
8701 thấy cậu như vậy, nói: 【 nếu mệt thì ngủ một lát đi, không cần gắng gượng, đợi tới lúc đó tôi sẽ gọi cậu dậy. 】
Hoài Giảo nằm trong chăn, ngáp một cái, đang muốn đáp ứng thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống 010 đúng lúc vang lên——
【 phù thủy xin mở mắt!. 】
Thanh âm lạnh lẽo, chỉ với một câu đã đuổi sạch cơn buồn ngủ của Hoài Giảo, cậu trợn to mắt, đứng lên từ trên giường.
【 ngài có một lọ thuốc giải, cùng một lọ thuốc độc. 】
【 người chết tối qua là người chơi số 5. 】
【 mời phù thủy đưa ra quyết định, ngài có muốn sử dụng thuốc giải cứu hắn không? 】
Hoài Giảo biểu tình dại ra, cậu còn cẩn thận suy nghĩ xem người chơi số 5 là ai.
Người có thể khiến cậu nhớ mặt trong trò chơi chỉ có vài người, nữ sinh duy nhất Trần Hân, nam tinh anh mang mắt kính, học sinh cấp 3 tóc đỏ và anh chàng đẹp trai trẻ tuổi nói nhiều.
Trực giác nói cho cậu, trong số mấy người đó, có ít nhất 2 người cầm được thẻ bài thân phận tốt hoặc bài thân phận xấu.
Hoài Giảo do dự vài giây, không biết có nên cứu người vào ngày đầu tiên không.
Ngày xưa khi cậu chơi ma sói, phù thủy 90% sẽ cứu người vào đêm đầu tiên, để phòng ngừa sói giết phải thần bài, dù sao trong bố cục 3 sói, 3 thần, nếu vừa bắt đầu đã mất 1 người cầm thần bài thì ván đó rất khó thắng.
Vấn đề lúc này là đây không phải trò chơi trực tuyến, cách chơi cũng không giống với trò ma sói lúc bình thường mà cậu biết, những người tham gia trò chơi này có rất nhiều người là người chơi cao cấp, kinh nghiệm phong phú, tâm tư kín đáo.
Cho nên là,…… Cứu hay không cứu đều rất mạo hiểm.
Mà ở lúc Hoài Giảo cau mày do dự, hệ thống 010 lại lần nữa nhắc nhở.
【 mời phù thủy quyết định, ngài có muốn sử dụng thuốc giải cứu hắn không? 】
Một câu thúc giục giống nhau, được lặp lại ba lần.
Hoài Giảo bị thúc giục đến hoảng hốt, cắn răng một cái, liền vội đưa ra quyết định: 【 cứu! 】
Âm thanh hệ thống nháy mắt dừng lại, hai giây sau, giống như đã nhận được mệnh lệnh hệ thống “Tích” một tiếng.
Ngay sau đó, ánh đèn trong phòng chợt bừng sáng, tủ quần áo trước đó Hoài Giảo kiểm tra không thấy có gì đặc biệt, đột nhiên mở ra 2 bên ngay trước mắt Hoài Giảo ——
【 mời phù thủy mặc vào trang phục được chỉ định, trong vòng 3 phút, lập tức đi đến phòng người chơi tử vong tiến hành cứu trị. 】
……
Bên trong hiện trường khảo hạch của công quán, trên hành lang lầu 2, ánh đèn sáng trắng chiếu rọi bên trong lẫn ngoài phòng, khiến khắp nơi sáng như ban ngày.
Hành lang an tĩnh, phòng cách âm cũng tốt, dưới loại tình huống này, người ở trong phòng phải cực kỳ tập trung mới có thể nghe được một chút động tĩnh từ bên ngoài.
“Cùm cụp.”
Tại giãy cuối cùng ở tầng hai, phát ra một tiếng động nhỏ.
Một đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn, nắm lên then cửa kim loại lạnh lẽo, động tác chậm chạp vặn mở chốt cửa.
Nếu hành lang có người, sẽ phát hiện ra bàn tay đang mở cửa, đầu ngón tay hơi hơi run, lòng bàn tay ấm áp phủ xuống then cửa lạnh băng, khi bàn tay rời đi, tay nắm cửa còn lưu lại 1 vệt nước rõ ràng.
Cửa phòng theo quán tính mà khôi phục nguyên dạng, sau khi chủ nhân của nó buông tay, “phanh” tiếng va chạm nhỏ phát ra khi cửa đóng lại, khiến cho thân ảnh nhỏ bé đang đứng cứng đờ ngoài hành lang, đột nhiên run lên.
Bóng người kia khoác chiếc áo choàng nâu đậm, toàn thân được bao bọc kín mít, cực kì bảo thủ không để lộ ra chút da thịt nào, trên đầu là mũ áo choàng dày rộng nặng nề phũ xuống đầu, tạo hình rất cổ xưa.
Cái mũ áo choàng kia che đi gần hết cả khuôn mặt, chỉ mơ hồ để lộ ra cái cằm tuyết trắng thon gầy.
Nếu chỉ nhìn lướt qua, thật sự rất giống nàng phù thủy thời trung cổ.
【 tôi không muốn cứu người nữa đâu……】
Hoài Giảo đứng ngoài cửa, khẩn trương giữ chặt cổ áo choàng, thanh âm yếu ớt mềm mại run run rẩy rẩy, đôi chân nhỏ chần chừ mãi không dám bước đi.
Cậu không phải nhấc không nổi chân, mà là không dám cử động.
Hoài Giảo sợ cậu vừa nhấc chân bước đi hoặc vô tình nới lỏng tay, chiếc áo choàng đang che kín bộ quần áo bên trong, sẽ chống lại ý cậu mà mở ra hai bên.
Hoài Giảo không phải người phong kiến bảo thủ, cũng không quá khó để cậu tiếp thu giả thiết trong trò chơi.
Cậu chỉ là cảm thấy ngại ngùng, chỗ này là hiện trường khảo hạch cấp bậc, đứng đắn, nghiêm túc, những người chơi khác hiện tại đang thanh tỉnh nghiêm chỉnh ngồi chờ trong phòng, nghiêm túc cẩn thận lắng nghe, chú ý từng tiếng động nhỏ nhất bên ngoài hành lang.
Giống như cậu lúc nãy, dựa vào gần cửa, cẩn thận quan sát hướng đi của người sói.
Hiện tại người bị quan sát từ người sói biến thành phù thủy.
Chẳng hạn như, tư thái khi phù thủy đi đường tạo ra tiếng bước chân, vạt áo cọ xát khi di chuyển phát ra tiếng loạt soạt, mỗi một cái cử động nhỏ của cậu, đều sẽ trở thành căn cứ để mọi người suy đoán ra thân phận thật của cậu vào ngày mai.
Hoài Giảo nghĩ đến đây, nhịn không được càng dùng sức túm chặt áo choàng, một tay suy yếu đỡ lấy khung cửa bên cạnh.
Động tác gian nan, đôi chân chưa mang giày vươn ra từ phía dưới áo choàng.
Hoài Giảo thật sự không chịu đựng được đôi ủng mũi nhọn màu đỏ của phù thủy, cho nên mặc kệ hệ thống cảnh cáo, chỉ mang vớ vào xong không thèm để ý mở cửa đi ra.
Lúc này áo choàng đong đưa, lộ ra đôi chân chỉ mang vớ trắng và một làn váy nhỏ rũ xuống chân.
Phù thủy thời trung cổ bảo thủ, dưới lớp áo choàng dày nặng, còn mặc thêm váy dài kín đáo không lộ ra gì.