Chương 90 trời tối thỉnh nhắm mắt
090
【 thuốc độc và thuốc giải của phù thủy đều chỉ có một lọ, vì vậy chỉ có duy nhất một cơ hội để tự cứu. 】
Từ lời giải thích trong miệng của 010 có thể biết được, bố cục trò chơi là 3 dân, 3 sói, 3 thần, thần gồm 3 thân phận, tiên tri, phù thủy và thợ săn.
Bố cục trò chơi cũng rất dễ hiểu, tìm ra người sói trong 9 người chơi trước khi bị sói giết sạch.
Hoài Giảo còn chưa nghĩ xong về thông tin mới được bổ sung trên thẻ bài, hệ thống liền vội vàng kết thúc phần giảng giải về thân phận, chuyển giọng nói, bắt đầu giới thiệu quy tắc trong trò chơi.
9 giờ tối mỗi ngày là thời gian cố định để bỏ phiếu trong trò chơi, còn trước đó là thời gian tự do để người chơi nói chuyện và trao đổi, khi đến đúng 9 giờ tối sẽ bắt đầu bỏ phiếu loại bỏ người chơi bị nghi ngờ là sói.
Đồng dạng, thời gian hoạt động của người sói cũng bị hạn chế, trong trò chơi có quy định, người sói trước rạng sáng mỗi đêm phải giết chết người chơi được lựa chọn.
Đào thải và giết đều có thêm vào trừng phạt.
Hoài Giảo không rõ ràng lắm giết chết và đào thải có gì khác nhau, cậu cũng không dám suy nghĩ nhiều, cẩn thận lắng nghe một lát cậu cũng hiểu được đái khái quy tắc.
Sau khi hệ thống 010 nói xong, chỉ bỏ lại một câu đơn giản “Kế tiếp là thời gian tự do” xong là lặn mất.
Sương mù ngăn cách người chơi với nhau cũng theo đó chậm rãi biến mất, Hoài Giảo lấy lại tinh thần, động tác nhanh chóng đem thẻ bài nhét vào trong tay áo.
【 trò chơi cấp bậc khảo hạch có khá nhiều người chơi lâu năm, cậu nên chú ý một chút. 】âm thanh nhắc nhở của 8701 vang lên bên tai, Hoài Giảo nhíu mày, kỳ quái hỏi: 【 không phải là khảo hạch người chơi cùng cấp bậc hả, vì sao còn có người chơi lâu năm? 】
Cảnh tượng bốn phía khôi phục bình thường, ở xung quanh bàn tròn, 9 người chơi thân phận diện mạo khác nhau đang ngồi chỉnh tề.
Người chơi đều có hệ thống, người chơi cấp bậc càng cao hệ thống cũng sẽ càng tiên tiến, thủ đoạn và kỹ năng của bọn họ đều mạnh hơn rất nhiều so với người mới, cậu ở cùng 8701 lâu như vậy rồi mà chưa từng thấy 8701 nhắc nhở nhiều như vậy, Hoài Giảo chỉ trả lời cho có: 【 có người cố ý không thăng cấp, cũng có người cố ý ở lại sàn đấu tân thủ để bắt nạt người mới……】
Đột nhiên có người lớn tiếng huýt sáo, phá tan không khí ngột ngạt trên bàn tròn, thuận tiện đem lời 8701 chưa nói xong cắt đứt.
“Ai, cuối cùng cậu cũng tới.”
Hoài Giảo ngẩn người, nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai trả lời, mới xác định được người này nói chuyện với mình, cậu giương mắt lên nhìn về phía người ngồi đối diện.
Người nọ cười với cậu một cái, mặt mày anh tuấn, bởi vì động tác câu môi cười mà nhìn qua có hơi không đứng đắn.
Nam nhân nhìn Hoài Giảo, con ngươi đen đặc hơi sáng lên, đột nhiên hỏi: “cậu là Tiểu Kiều à?”
Trong đại sảnh vang lên một vài tiếng động mơ hồ không rõ, Hoài Giảo không biết nguyên nhân, chỉ là bị nam nhân đối diện nhìn chằm chằm vào mặt khiến cậu có hơi không thoải mái, cậu hàm hồ trả lời: “Cái gì?”
Nam nhân đang đợi cậu mở miệng, cũng như đã tính toán mặc kệ Hoài Giảo trả lời cái gì hắn đều phải hỏi tiếp, đối phương nhích về trước một chút giống như bị hấp dẫn, đôi mắt không chớp nhìn thẳng vào Hoài Giảo, nói: “Tôi ở trên diễn đàn có xem qua bài đăng về cậu, cậu là người bị chụp lén kia.”
“là cậu đúng không? Bọn họ đều gọi cậu là Tiểu Kiều.”
Hoài Giảo: “……”
Hoài Giảo nhấp môi, không quá muốn trả lời.
Cậu đương nhiên biết cái bài đăng trên diễn đàn kia, mỗi lần dạo diễn đàn đều có thể nhìn thấy nó treo ở trang đầu, lời nam nhân nói còn tính là rất hàm súc, chỉ hỏi cậu có phải tên Tiểu Kiều không, dựa trên cái đống bình luận kia, nếu nam nhân mở miệng hỏi Hoài Giảo có phải tên Vợ Yêu không cũng không có gì bất ngờ.
8701: 【……】 cậu còn rất biết nghĩ đấy.
Hiển nhiên trong đại sảnh này không chỉ có một người từng xem qua bài đăng kia.
Treo ở đầu trang, trên diễn đàn người chơi cực kì nổi danh, ai nhắc tới cái bài đăng kia cũng sẽ cười mờ ám.
Hiện giờ nhân vật chính trong bài đăng đang ở trước mặt họ.
Lúc trước khi Hoài Giảo vội vã chạy vào, bởi vì động tác hấp tấp của cậu nên mọi người cũng không thấy rõ mặt, còn là khi mọi người đã phải đợi rất lâu, cảm xúc đang cực kì mất kiên nhẫn.
Tự nhiên sẽ không ai sẽ chú ý diện mạo của người chơi đến trễ này.
Hiện tại lại không giống, nếu là hỏi một người chơi bình thường có gì khác nhau với “người nổi tiếng” trên diễn đàn, thì điểm khác nhau này là “người nổi tiếng” này sẽ khiến mọi người sinh ra rất nhiều sự tò mò.
Hoài Giảo có thể cảm giác được, những tầm mắt như có như không đang dừng ở trên người cậu.
Trước đó vì thời gian có chút gấp gáp, Hoài Giảo ngồi xuống xong cũng chỉ kịp liếc mắt quan sát một chút, cho nên trong 8 người chơi xung quanh có mấy nam mấy nữ cậu còn không biết.
Cậu thật sự rất không quen, khi bị nhiều người dùng ánh mắt như xem đồ vật quý hiếm này nhìn chằm chằm.
Hoài Giảo nhịn không được nhíu mày hạ mi, không đợi cậu nói chuyện, nam nhân như không nhìn thấy được tình huống khó xử trước mắt, vẫn sáp lại gần Hoài Giảo nói: “Khẳng định chính là cậu.”
Nam nhân đôi mắt sáng rực, không màng đến suy nghĩ cùng ánh mắt của những người khác, ngữ khí trầm bổng, biểu tình nghiêm túc nói: “cậu đẹp hơn so với ảnh chụp nhiều.”
“Tôi cho rằng ảnh chụp có hơi phóng đại quá mức, không nghĩ tới người thật là cái dạng này.”
“cậu thật sự rất xinh đẹp đó.”
Hoài Giảo: “……”
Hoài Giảo đã nghe được rất nhiều rất nhiều người khen cậu đẹp, từ lúc phát sóng trực tiếp trò chơi, trong khu bình luận, người bên cạnh và bạn bè đều khen cậu lớn lên xinh đẹp, ngay cả NPC bệnh tâm thần trong phó bản khi nổi điên cũng dùng âm điệu quái gở nói cậu đầu óc ngu ngốc, uổng phí khi có một khuôn mặt xinh đẹp.
Thiện ý, vui đùa, châm chọc, thậm chí là tức giận mang theo ghen tuông.
Nhưng chưa bao giờ có một người nào nói thẳng ra như vậy, ngay trước mặt cậu, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu nói ——
“cậu thật xinh đẹp.”
Lời này được thốt ra bởi một người đàn ông, còn không phải là ngữ khí trêu đùa cợt nhã.
Biểu tình Hoài Giảo biến hóa trong một cái chớp mắt, cậu cong ngón tay, có chút xấu hổ pha lẫn ngượng ngùng, trong lúc nhất thời chỉ hận không thể trực tiếp độn thổ trốn đi.
Người nọ thấy cậu không trả lời, còn tưởng rằng Hoài Giảo không nghe rõ, hoặc sợ lời hắn nói không đủ thành ý, cách một vòng tròn lớn cùng mấy người chơi xung quanh, hắn áp sát lại một chút, tiếp tục nói lời như thổ lộ: “Thật sự đó, tôi nói thật.”
Tầm mắt hắn đảo qua khuôn mặt Hoài Giảo, gương mặt trẻ tuổi đẹp trai xán lạn, giọng nói thành khẩn hưng phấn, tuy lời nói ra lung tung rối loạn nhưng rất nhiệt tình nói: “lúc đầu khi tôi nhìn thấy bài đăng kia tôi cảm thấy rất buồn cười, tận mấy trăm trang bình luận tất cả đều đang gọi cậu là mỹ nữ, vợ yêu, quá khoa trương, chỉ là một tấm ảnh chụp đâu cần khoa trương như thế.”
“Trước khi gặp được cậu ở ngoài, tôi xem bài đăng kia như trò tiêu khiển, còn chia sẻ cho bạn bè cùng cười cợt.”
Hoài Giảo: “……”,
Tốt, đủ rồi.
Hoài Giảo muốn kêu hắn ngừng, ngón chân cậu cũng sắp tính toán đi công tác rồi.
Người nọ giống như không nhìn ra sắc mặt bối rối của cậu, không hề biết thức thời mà tiếp tục làm trò trước mặt những người khác, kiên trì nói xong: "thì ra cậu không ăn ảnh một chút nào.”
“tên thật của cậu là Tiểu Kiều à?, là Kiều Kiều, Kiều Khí trên bài đăng viết?”
Bên cạnh đã có người bật cười, Hoài Giảo thật sự không nghĩ tới vừa vào trò chơi đã bị mọi người chú ý, cậu vốn tính toán giảm thiểu độ tồn tại, yên lặng làm một người trong suốt, không hề nghĩ đến việc bản thân sẽ rơi vào tình huống này.
“Có phải không? Sao cậu không nói lời nào?”
“Tiểu Kiều? Cậu có thể nói chuyện không?.” Hắn đương nhiên biết Hoài Giảo biết nói chuyện, đối phương lúc vừa bước vào công quán có nói chuyện qua.
Hắn nói vậy chỉ do nhịn không được muốn trêu chọc cậu mà thôi.
“Không phải.” Hoài Giảo không thể nhịn được nữa, hơi mím môi, nhanh chóng có lệ nói: “có thể.”
“ồ, ra là có thể, vậy tại sao cậu……”
“Được rồi đi.” Trên bàn rốt cuộc có người nhìn không được, mở miệng ngắt lời nói: “Chỗ này là trò chơi cấp bậc khảo hạch, cậu ở đó là muốn làm cái gì.”
Hoài Giảo được giải cứu nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ là không đợi cậu ngẩng đầu nhìn rõ mặt người chơi tốt bụng giúp mình giải vây này, đối phương lại bỗng dưng nói tiếp: “Muốn chơi đùa người khác lúc nào mà không được, chờ lúc không có người muốn chơi thế nào thì chơi."
“Hiện tại nên lấy trò chơi làm trọng đi, anh đẹp trai à.”
Bị gọi là anh đẹp trai, nam nhân không biết nghĩ như thế nào, lỗ tai nóng lên, bỗng chốc ngậm miệng lại, gật gật đầu.
Hoài Giảo: “……”
……
“Xét thấy có người tới tương đối muộn, tôi kiến nghị các vị nên giới thiệu lại một lần nữa.”
Hoài Giảo đoán cái người đến muộn kia là chỉ cậu, cậu làm bộ không nghe không hiểu, nhìn về phía những người chơi khác trên bàn tròn.
Trừ cậu ra trò chơi còn có 8 người, người đầu tiên cũng là người dễ phân biệt nhất, cô gái duy nhất trong số 8 người, tóc dài, mắt to, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, tên Trần Hân.
7 người còn lại đều là nam nhân, bọn họ lần lượt báo tên của mình, người hơi nhiều, cho nên Hoài Giảo không chắc bản thân có thể nhớ hết mặt từng người, chỉ có thể mơ hồ nhớ kỹ mấy gương mặt đặc biệt nhất.
Tóc đỏ mặt mày hăng hái cười lên giống như học sinh cá biệt, nhân sĩ tinh anh mang mắt kính vẻ mặt lạnh nhạt, nam nhân cao ráo trầm ổn ít lời, cuối cùng là người đã liên tục hỏi chuyện Hoài Giảo anh đẹp trai trẻ tuổi.
Hoài Giảo có thể nhớ mặt mấy người này, cũng không phải vì cậu thông minh phát hiện ra thứ gì từ trên người bọn họ, trên thực tế, nguyên nhân chủ yếu là, mấy người này đều lớn lên rất đẹp trai, Hoài Giảo ở trong trò chơi đã gặp qua không ít NPC có diện mạo tuấn tú, có người cũng có quái vật, cũng không khác biệt lắm với mấy người chơi này.
【 nông cạn. 】8701 hừ lạnh nói.
【 không phải mà, cậu không cảm thấy lớn lên đẹp trai, sẽ dễ dàng rút được bài đẹp hơn à? 】 Hoài Giảo một bên ghi nhớ tên của mấy người, một bên ra vẻ nghiêm túc như một thám tử nói: 【 trong 4 người phải có ít nhất 2 người sói. 】
8701: 【? 】
Mở màn đã tìm được 2 người sói, cậu nghĩ mình có thiên phú này à?
Hoài Giảo đã tiến vào trạng thái, hoàn toàn quên mất trước đó mình sợ hãi cái khảo hạch này bao nhiêu, cậu cắn môi, chớp chớp mắt, ba hoa chích choè nói: 【 tôi đoán, không nhất định sẽ đúng, nhưng cũng được tám chín phần mười. 】
8701 nghe mà buồn cười, 【 tự tin là tốt. 】
【 hừ. 】
……
Khoảng cách từ giờ đến 12 giờ, còn 3 tiếng nữa là chính thức bắt đầu trò chơi.
Ở trong công quán của trò chơi có đủ đồ dùng và đồ ăn, mọi người đơn giản dùng xong cơm chiều, lục tục có người chơi rời đại sảnh đi lên tầng 2 nghỉ nghơi.
Hoài Giảo cũng là một trong số đó, ở dưới tình huống không rõ thân phận của những người chơi khác, tạm thời bảo trì khoảng cách với bọn họ là lựa chọn an toàn nhất, đại khái vì trò chơi còn chưa chính thức bắt đầu, những người chơi này cũng không quá muốn giao lưu, mỗi một người hầu như đều không có tiếp xúc gì với nhau.
Lầu hai của công quán có chút giống biệt thự ở phó bản thứ nhất cậu chơi, lầu một là đại sảnh, lầu hai là nơi ở của người chơi, tổng cộng có 9 phòng, một mặt là tường, mặt còn lại từ trái sang phải là 9 cánh cửa.
Trước cửa phòng dán thẻ tên và số phòng của từng người chơi.
Hoài Giảo đi thẳng từ cầu thang lầu một đến cuối giãy lầu hai, mới nhìn thấy phòng của mình, trên cửa phòng treo thẻ viết: người chơi thứ 9, Hoài Giảo.
Đẩy ra cửa phòng, bên trong phòng không lớn không nhỏ, đập vào mắt là một chiếc giường, một cái tủ quần áo, một vài vật phẩm trang trí, may mắn là mọi thứ đều sạch sẽ ngăn nắp.
Sau khi bước vào phòng Hoài Giảo khóa trái cửa, nhanh chóng đi một vòng xung quanh phòng, còn cẩn thận mở tủ ra nhìn xem, cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt.
Kiểm tra xong cậu thả lỏng ngã người ngửa mặt nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, chẳng được bao lâu cảm giác buồn ngủ ập đến, Hoài Giảo nhìn nhìn thời gian, thấy còn sớm cũng yên tâm nhắm mắt đi ngủ.
Cậu ngủ rất say, tới nỗi vào lúc nửa đêm trong phòng xuất hiện tiếng chuông quỷ dị, bên tai vang lên âm thanh mơ hồ của hệ thống 010 cậu cũng không nghe thấy.
Thẳng đến khi trên cổ truyền đến một trận ngứa ngáy.
“A,”
Hoài Giảo bị sự ngứa ngáy như bị điện giật nhẹ kia làm hơi giật mình đưa tay che lại cổ, kêu rên một tiếng ngắn ngủi, lông mi run run, từ trong giấc mơ tỉnh lại.
Một quả cầu kim loại đen nằm sát bên cần cổ trắng noãn, liên tiếp phát ra từng dòng điện nhỏ, đầu ngón tay Hoài Giảo hơi run, ấn tay lên sờ sờ quả cầu trên cổ.
Dòng điện nhỏ bé còn sót lại làm lòng bàn tay Hoài Giảo có chút ngứa, cậu nhịn không được cong lại ngón tay.
Đây là thứ hệ thống 010 bắt họ mang theo, nói là đạo cụ đề phòng có người chơi ngoài ý muốn vi phạm quy tắc.
Hoài Giảo lúc đó còn không hiểu gì, cậu cho rằng đây là thiết bị theo dõi linh tinh, cũng không để trong lòng.
Hiện tại mới bắt đầu hiểu được dụng ý của hệ thống 010.
【 xin người chơi chú ý, xin người chơi chú ý. 】
【 màn đêm đã buông xuống, trò chơi chính thức bắt đầu. 】
【 trời đã tối xin hãy nhắm mắt ——】
【 người chơi sói, xin ra khỏi phòng của ngài. 】
Hoài Giảo che lại cổ, trợn tròn mắt ngồi ở trên giường, ngoài hành lang mơ hồ vang lên tiếng bước chân dẫm trên sàn cẩm thạch, không nhanh không chậm, đi ra từ trong phòng.
Âm thanh điện tử máy móc lạnh băng của hệ thống 010 còn đang tiếp tục nói với người chơi sói.
【 hiện tại, các ngài có thể chọn lựa con mồi. 】