Mãi đến khi bữa tối được dọn ra, Sydelle mới được Juilly kéo ra khỏi phòng.
''Chị với cha con đang đợi ở dưới đấy.'' bà xoa đầu Sydelle: ''Sao con lại không ở cùng với chị? Bọn ta còn tưởng hai đứa đang giao lưu bồi đắp tình cảm với nhau chứ.''
''Không có gì đâu mẹ.'' Sydelle kéo tay bà xuống tầng, không muốn thảo luận về Esther.
Lúc sắp đến bàn ăn, cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: ''Con búp bê mà con đặt trên sofa đâu rồi ạ?''
''Cha con đã đem nó đặt vào phòng ngủ rồi.'' Juilly hỏi: ''Không phải là con không thích nó hay sao?''
Sydelle: ''... Hả?''
''Không phải là mẹ nói sẽ đem nó cất vào phòng chứa đồ rồi sao?''
Khuôn mặt bé gái bảy tuổi còn non nớt, hai má mũm mĩm lộ ra vẻ chất vấn có phần tức giận, nhưng trông vừa tếu lại vừa buồn cười.
Tóm lại là không có chút uy lực nào cả.
Juilly bị vẻ đáng yêu của con gái chọc cười, bà véo bầu má đang bừng bừng lửa giận của Sydelle, cười nói: ''Nhưng phòng chứa đồ thì ở dưới tầng hầm, mà chìa khóa chỗ đó mẹ lại để ở nhà kho sau garage, bây giờ trời đã tối rồi, cũng không tiện đi ra đó lấy.''
Bà chỉ vào bầu trời đen kịt bên ngoài.
''Vả lại, mẹ cũng đã đồng ý với tiểu thư Joyce là sẽ chăm sóc con búp bê của cô ấy thật tốt.'' Juilly ngẫm nghĩ, quyết định kiên nhẫn nói chuyện với Sydelle: ''Mặc dù cô ấy không biết, nhưng mẹ nghĩ là phải đem bé Annabelle bảy tuổi đặt trong một tầng hầm bụi bặm không phải là một lựa chọn tốt để đối xử đâu con. Sydelle cũng đâu có nỡ đem một đứa trẻ bằng tuổi mình nhốt xuống tầng hầm đâu, phải không nè?''
Sydelle đã cực kì phẫn nộ.
Juilly còn thản nhiên cười đùa, chẳng lẽ bà ấy cảm thấy lời này của mình mắc cười lắm hả?!
Tại sao đối với chuyện có một linh hồn trú ngụ trong con búp bê mà họ lại thờ ơ đến vậy!
Hay người lớn đều không tin vào những chuyện như này... nhưng thà tin là có còn hơn không chứ.
Nhỡ đâu là thật thì sao?
Cô thậm chí còn bị lời nói đùa này làm cho sởn gai óc, thậm chí còn hãi hùng mà thấy trước cảnh tượng sắp tới, con búp bê đáng sợ đó sẽ chơi trốn tìm cùng cô trong căn biệt thự này.
''Kẻ bị bắt sẽ trở thành con búp bê tiếp theo ~''
Con búp bê kéo chiếc váy trắng đẫm máu, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, tứ chi cứng đờ lê lết trên sàn gạch, phát ra âm thanh cọt kẹt.
''Két... két...'' đầu nó quay sang, con ngươi phát ra tia sáng đỏ rực, chiếu thẳng về phía tủ quần áo mà cô đang ẩn núp.
Sydelle: ''!''
Cô tuyệt đối không để cảnh tượng đó trở thành sự thật.
Sydelle mím môi, buồn bực liếc nhìn Juilly rồi xoay người đi về phía bàn ăn.
Mẹ có phần không xem trọng cô!
Đối với người lớn thì lời nói của con nít cũng chỉ là lời xàm xí của một đứa trẻ con, không đáng tin cậy, chỉ mỗi Sydelle là cảm thấy nhọc lòng.
Trên chiếc bàn ăn hình chữ nhật, bày đầy thức ăn phong phú.
Esther lại biến thành cái dáng vẻ điềm đạm e dè đó, khóe môi hơi cong, thắt lưng thẳng tắp, tư thế tao nhã gần như hoàn hảo.
Giống như câu 'con nhà người ta' mà bình thường hay xuất hiện trong miệng của phụ huynh vậy.
Hiển nhiên Kelsen và Juilly cũng rất hài lòng với Esther. Kelsen đang trò chuyện cùng Esther với một nụ cười dịu dàng, còn Esther cũng như một cô nàng thục nữ tao nhã, hai tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối, khẽ nghiêng đầu trò chuyện với Kelsen.
Juilly cùng Sydelle tiến vào, Kelsen đã chú ý đến dường như tâm trạng của Sydelle không tốt, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía vợ mình, Juilly chỉ biết lắc đầu với khuôn mặt bất lực.
''Sydelle.'' thấy cô bé dường như chuẩn bị ngồi xuống là toan ăn luôn, Kelsen liền gọi cô một tiếng: ''Chị con đã đợi con rất lâu rồi, sao con có thể không chào hỏi gì liền ăn luôn như vậy?''
Sydelle: ''... Chào chị.'' cô chắc chắn Esther không thích mình, nên cứ dứt khoát nở đại một nụ cười thật tươi với cô ta.
Esther ung dung cười khẽ, nghiêng đầu, liếc mắt đưa tình nhìn Kelsen: ''Không có gì, con không để bụng đâu.''
Sydelle nhìn cặp cha con thâm tình ở trước mặt: ''...''
Càng thiếu thốn cái gì thì càng thích khoe ra cái đó. Bây giờ cô lại tin rằng Esther là một đứa trẻ mồ côi, suy cho cùng cô ta vội vàng khoe mẽ tình cảm cha con trước mặt cô như vậy, thì hẳn là từ trước đến nay chưa từng nhận được mà thôi.
Sydelle bình thản đem miếng bít tết trong đĩa cắt ra làm đôi, rồi xiên một miếng nhét vào miệng.
Esther cũng đang cắt bít tết, nhưng khác với Sydelle, dáng vẻ dùng dao cắt bít tết thành nhiều miếng nhỏ của cô ta rất tao nhã, từng miếng từng miếng đều được nhai kĩ.
Trái ngược với Sydelle, cô ta tỏ ra vô cùng tinh tế.
Ăn uống được hồi lâu, Juilly đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền đứng dậy: ''Sữa bò hâm nóng xong rồi, mẹ đi lấy ra cho mọi người.''
Sydelle ngẩng đầu: ''Cảm ơn mẹ.''
Sau đó cô liền nhận ra, cô cũng không còn giận dỗi gì nữa. Suy cho cùng đối với Juilly mà nói thì bà sẽ không tin vào những chuyện yêu ma quỷ quái, và Annabelle đối với bà mà nói cũng chỉ là một con búp bê bình thường mà thôi.
Nghe thấy Sydelle nói lời cảm ơn, ngón tay đang cắt bít tết của Esther bỗng khựng lại, con dao nhỏ sắc bén vạch ra một vết cắt nông trên đĩa sứ.
Nhưng cô ta lại không nói gì với Juilly, ngược lại còn không coi ai ra gì tiếp tục cắt đồ ăn của mình.
Mãi cho đến khi Juilly đem ly sữa đã hâm nóng đưa cho cô ta, Esther mới khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khó xử: ''Con không thích sữa.''
''Vậy à.'' động tác của Juilly khựng lại, có chút xấu hổ cầm ly sữa trở về: ''Mẹ không biết, xin lỗi con sau này mẹ sẽ chú ý. Con còn không thích món nào nữa không?''
Esther không nói gì, chỉ hơi cúi đầu rồi lắc đầu.
Bầu không khí thoáng chốc có hơi mất tự nhiên, cho đến khi Kelsen đứng ra cắt ngang: ''Nếu đã không thích thì không cần phải uống, Esther có thích món thì cứ nói với chúng ta.''
Lúc này Esther mới nở nụ cười, quay đầu về phía Kelsen ngọt ngào nói lời cảm ơn: ''Cảm ơn cha.''
Sydelle đang ừng ực uống sữa: ''...''
Giỏi lắm gái, cưng đáng bị ăn đúm.
Cái mùi này quá là nồng nặc, Sydelle vô thức nghĩ đến hai chữ.
Trà xanh.
Sydelle bỗng nhiên ý thức được rằng có khả năng Esther không chỉ chán ghét cô, mà còn chán ghét cả mẹ Juilly của cô.
Suy đoán này là gì đây? (1) Kỳ thị nữ giới?
(1) 仇女 tên tiếng Anh là Misogyny nghĩa là kỳ thị nữ giới, nó là kiểu thù hận, khinh thường, hoặc hay có thành kiến đối với phụ nữ hoặc thiếu nữ.
Nhưng dường như cha mẹ cô đều đang nỗ lực duy trì tốt bữa ăn này, nên hai người cũng không cảm thấy có vấn đề gì ở Esther.
Sydelle buồn bực lấy khăn ăn lau miệng, rồi nhảy xuống ghế: ''Con ăn xong rồi, về phòng ngủ đây ạ.''
Cô phải nghĩ cách giải quyết vấn đề chỗ ở của Annabelle. Nếu Esther là một con trà xanh thực thụ, thì chung sống lâu ngày cũng sẽ lòi đuôi mà thôi, nên bây giờ Sydelle cũng không quá lo lắng về cô ta.
Chung quy thì nhìn thoáng qua liền bị cô nhìn ra bản chất, nên những thủ đoạn trà xanh này của Esther cũng không thông minh cho lắm.
Sau khi trở về phòng, Sydelle thoáng chốc nghĩ ngợi, rồi mở Website bắt đầu tìm kiếm từ khóa 'Annabelle'.
Một lúc sau, Sydelle có hơi thất vọng tắt trang web. Thông tin tìm kiếm được không có chút liên quan nào tới con búp bê đó.
Sydelle ngồi trên nền thảm ảo não suy nghĩ, dựa vào tính cách của Juilly, thì ít nhất tối nay bà nhất định sẽ không nghe lời cô mà ra nhà kho lấy chìa khóa rồi đem con Annabelle vứt vào tầng hầm đâu.
Vả lại, nếu thực sự Annabelle bị linh hồn tà ác chiếm hữu, thì dù có ném xuống đó cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhưng dù ra sao thì cũng không thể cứ đặt nó ở đầu giường.
Sydelle đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi mở ra một trang web tìm kiếm bài báo định kì, rồi lại lần nữa nhập từ khóa 'Annabelle'.
Cùng lúc mẩu tin của bài báo đó từng chút một lọt vào tầm mắt Sydelle, thì đôi mắt của cô cũng càng lúc càng trợn to.
Không ngờ là như vậy!
Sydelle xem xong bài báo, trong lòng lúc này chỉ còn lại một suy nghĩ: Tuyệt đối... không thể để cha mẹ và con búp bê đó ở chung một phòng!