Cô nhìn con búp bê trong chiếc hộp gỗ... nó có mái tóc dài màu vàng nâu, 'đứa trẻ' có nhãn cầu màu xám xanh, mặt một bộ đầm cổ điển màu trắng lộng lẫy, kèm theo sợi lụa đỏ thẫm buộc quanh eo cuộn thành hình hoa hồng.

Cùng với đó là vết nứt màu đỏ tươi lưu lại trên mặt nó, vết đỏ này dường như vẫn chưa khô. Cánh môi dày đỏ thẫm, nở ra một nụ cười kì quái, cứ như đang nhìn chằm chằm về phía trước.

... Một nửa hàm răng nhỏ trắng tinh lộ ra, đây là một con búp bê thích sạch sẽ. 

Sydelle thầm nghĩ.

Lúc này, Annabelle được đặt ở dãy ghế sau, còn Sydelle thì ngồi ở ghế lái phụ, nghe Juilly lảm nhảm.

''Sydelle, biểu hiện của con thực sự khiến mẹ quá thất vọng, hôm nay con đối với tiểu thư Joyce không có chút lễ phép nào cả, như vậy sẽ khiến người ta cho rằng gia giáo nhà ta có vấn đề.''

''Nhưng mà.'' Sydelle cố gắng tranh luận: ''Có lẽ chúng ta không nên đem con búp bê này về, con thực sự không thích...''

Cô thực sự không tài nào hiểu nổi phải là loại mạch não kiểu gì mới để một con búp bê bị ma ám trong nhà mình, đến giờ thì cô cũng đã trở thành kiểu người này.

Cô vẫn cố thuyết phục mẹ mình: ''Mẹ à, cái thứ này không được may mắn đâu.''

Ở nước ngoài thì không có cách nói 'may mắn' như vậy, nhưng ý tứ thì nhìn chung vẫn na ná nhau…

Sau đó cô liền bị Juilly phũ phàng chế giễu, người đàn bà có mái tóc dài màu vàng nghiêng đầu sang nhìn cô, đôi mắt xanh lam chất chứa ý cười: ''Con yêu à, mẹ không ngờ con lại tin vào những thứ như vậy. Ma quỷ không hề tồn tại, vả lại nếu thực sự có thì Thượng Đế cũng sẽ bảo vệ chúng ta, không phải sao?''

Sydelle: ''...'' không, mẹ không hiểu được đâu.

Đây thực sự rất giống khởi đầu của một bộ phim kinh dị!

Nhận thấy không có cách nào thay đổi quyết định của Juilly, Sydelle có phần chán nản ngồi liệt ra trên ghế, mệt mỏi nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.

Juilly liếc mắt nhìn sang, thấy khuôn mặt bơ phờ của con gái mình, không nhịn được lên tiếng: ''Chỉ là một con búp bê thôi mà, nếu con không thích thì cứ đặt nó trong phòng chứa đồ là xong. Con đừng quên, hôm nay là ngày Esther đến nhà chúng ta, cục cưng à, con nên sốc lại tinh thần để chào đón con bé chứ.''

Sydelle bị kinh động đến mức ngồi bật dậy: ''Không phải ngày mốt chị ấy mới đến sao?''

''Vốn dĩ là như vậy.'' Juilly nhún vai: ''Nhưng có chút chuyện ngoài ý muốn, hôm nay cha con đã đưa con bé đi làm thủ tục nhận con nuôi rồi, về sau con bé chính là chị của con Esther Christian. Con nên đối xử tốt với con bé một chút, suy cho cùng thì hôm nay cũng là lần gặp mặt đầu tiên, biết đâu những bé gái trong cô nhi viện sẽ có chút nhạy cảm.''

''Được, con biết rồi.'' Sydelle gật đầu.

Vào ba năm trước, vốn dĩ cô sẽ có một đứa em gái, nhưng Juilly vì khó sinh rồi mất luôn khả năng sinh sản, mà đứa con bị mất này cũng đã trở thành một nút thắt trong lòng của gia đình.

Để thoát khỏi nỗi đau, cha mẹ đã dẫn cô từ bờ Đông chuyển đến vùng New England, nhưng cái bóng của người con đã khuất vẫn chưa thể xóa nhòa.

Không lâu trước đó, người cha đã đề nghị đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ. Ban đầu cặp cha mẹ này định nhận nuôi một bé gái nhỏ tuổi hơn Sydelle để thay cho đứa em gái chưa chào đời, nhưng ở cô nhi viện, họ lại bị một bé gái người Nga thu hút.

Đó là một bé gái chín tuổi, dịu dàng xinh đẹp lại có thái độ tốt, còn là một bé gái ngoan ngoãn đáng yêu.

... Những điều này giống với mô tả từ cha của Sydelle.

Bọn họ lo rằng có thể Sydelle sẽ không đồng ý có thêm một người chị gái, nhưng trên thực tế, nếu có thể khiến cha mẹ thoát khỏi đau buồn thì Sydelle rất sẵn lòng có thêm một người chị.

Đừng nói là một người, thêm mười người nữa cũng được luôn, dù sao thì gia đình cô cũng không phải là không nuôi nổi.

Vả lại... nghe nói người chị này xinh đẹp có hơi nhút nhát, nghĩ đến sau này có thể ở cạnh một cô chị vừa xinh đẹp vừa hiền lành, Sydelle thậm chí còn nảy lên đôi chút kì vọng.

''Két...''

Xe dừng trước một tòa biệt thự, Juilly bảo Sydelle ôm Annabelle xuống xe, còn bà sẽ tự lái xe vào garage.

Sydelle rất không tình nguyện ôm chiếc hộp gỗ cao gần bằng mình, quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt của Annabelle qua mặt kính, cô theo bản năng mà bước nhanh hơn.

Trước cửa, Sydelle còn chưa kịp bấm chuông liền nghe thấy tiếng mở cửa.

Cha cô, Kelsen... một người đàn ông trung niên nho nhã đang xuất hiện trước cửa, mỉm cười trìu mến với Sydelle: ''Mừng công chúa nhỏ về nhà.''

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play