“Đúng thật là, con lợn rừng này xuất hiện rất đúng lúc.” Bà nội Lâm mỉm cười khi nghe thấy điều này, sau một lúc thu hoạch vụ mùa chăm chỉ, bụng đói cồn cào, ai cũng gắng sức chịu đựng, người người kiệt sức. Các hộ dân đều cố gắng cải thiện chất lượng bữa ăn cho gia đình họ, nhưng không có dầu và thịt thì thay đổi thế nào được, cùng lắm chỉ có thể ăn no hơn với bình thường một chút.
Trước khi rời đi, Từ Thừa nói: “Về nhà cháu sẽ nói với cha con lợn rừng nhỏ này là do Lâm Nam tìm được, xem lúc chia thịt có thể được chia được nhiều hơn một chút không nhé?”
Bà nội Lâm nhìn Từ Thừa bằng ánh mắt trìu mến, Lâm Nam không nhịn được mà vỗ vỗ cánh tay, cánh tay nổi một tầng da gà. Sự trìu mến của bà nội cậu không phải ai cũng nhận được.
Lâm Tây Tây bị hành động của Lâm Nam chọc cười.
Bà nội Lâm chẳng mảy may phát hiện, vẫn không ngừng khen ngợi Từ Thừa là một đứa trẻ ngoan.
“Thịt này do cháu dùng mông đổi lấy, đến lúc đó bà phải cho cháu ăn thêm mấy miếng đó.” Lâm Nam xoay tròn mắt nói.
Cậu tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm sẵn sàng trèo lên mái nhà nếu người ta cho nó một cái thang.
Bà nội Lâm nói lấy lệ: “Còn chẳng biết có thể bắt được con nào không, khi nào bắt được rồi hãy nói đến chuyện chia thịt.”
Nói xong, bà liếc nhìn sang thấy đứa cháu trai vẫn ổn, liền đi làm việc của mình.
Đây là thời điểm thu hoạch vụ mùa, bất kể người lớn hay trẻ nhỏ đều tất bật với công việc chung của tập thể, nhưng những cánh đồng riêng của nhà họ cũng không thể bị bỏ lại.
Bà nội Lâm trước kia bị bó chân, đi lại không nhanh nhẹn nên cũng chẳng thể làm được những việc nặng nhọc. Vì vậy, bà chỉ có thể làm tất cả những loại công việc khác như ngồi và tách hạt ngô, gieo hạt ngũ cốc và hái đào bông.
Lâm Nam ngửa mặt lên trời thở dài.
Thấy anh hai không sao, Lâm Tây Tây yên tâm cầm một cái rổ nhỏ, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tiểu Lan, Tiểu Hoa và cô đồng ý buổi chiều sẽ đổi địa điểm. Cô dự định sẽ đến mảnh đất mình ghé qua lúc sáng để tìm chuột đồng.
Buổi sáng, cô may mắn tìm được mảnh đất ít con, nhưng đến buổi chiều thì lại không may mắn như vậy nữa.
Nhặt bông lúa cũng là một việc cần phải tranh giành, ai đến trước thì được chọn trước, nhưng Lâm Tây Tây không giỏi, cô cũng không có ý định tranh giành cùng với mấy đứa trẻ con khác.
Việc nhặt bông lúa và đậu được ngầm cho phép, có thể đổi thành điểm công, nhưng nếu số lượng quá ít, có thể trực tiếp mang về nhà. Mọi người đều biết rằng trẻ con sẽ không nhặt được nhiều, huống chi là tất cả trẻ nhỏ trong làng đều đi nhặt, đến khi chia ra cũng chẳng được bao nhiêu.
Nghĩ như vậy, Lâm Tây Tây liền đi tới phía tây của khu đất, đúng như cô dự đoán, thật sự không có ai nhặt ở đây.
Có lẽ vài đứa trẻ đi ngang qua, nghĩ rằng nơi này được nhặt sạch rồi nên bỏ đi chỗ khác.
Không có ai lại càng tốt, Lâm Tây Tây ở bên này sẽ không bị người khác chú ý đến.
Cô căn cứ theo phương pháp buổi sáng mà tiến hành, nhưng lại thất bại cả hai lần liên tiếp, đó đều là những nơi chuột đồng đào bới để đánh lừa người bắt khiến Lâm Tây Tây không thể không cảm thán bởi sự tinh ranh của lũ chuột.
Nhưng mà càng không tìm được, Lâm Tây Tây lại quyết tâm, tìm kiếm càng nghiêm túc.
“Ai, cuối cùng cũng tìm được rồi! Trốn kĩ như thế, nhưng mà vẫn bị ta tìm ra.”
Lần này, chỗ cô tìm thấy còn lớn hơn nhiều so với lúc sáng, cô đào ra được khá nhiều bông lúa còn nguyên vẹn, bị chuột đồng cắn đứt khỏi cuống, vô cùng gọn gàng, mấy con chuột này hình như mắc chứng OCD.
Lâm Tây Tây vui vẻ như một con hamster nhỏ.
Sự thu hoạch này khiến sự tự tin của cô được tăng lên gấp đôi.
Chỉ với một con chuột đồng thôi mà đã giúp cô đầy nửa non rổ, tuy ít nhưng vẫn được tính là nhiều, ít nhất thì nhiều hơn so với cả buổi sáng đi tìm của cô.
Một buổi chiều đã tìm được hai hang chuột đồng, bên trong đều có lương thực.
Lâm Tây Tây moi bông lúa từ chuột đồng, nhặt vào rổ, san phẳng đất rồi chuẩn bị về nhà.
Trước khi đi, Lâm Tây Tây lại nhổ một ít cỏ phủ lên mặt trên của giỏ, hiện giờ lương thực quý hiếm, tốt nhất vẫn là nên hạn chế sự chú ý.
Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy một cậu bé đi đến nơi này, quần áo trên người cậu bé có nhiều miếng vá hơn cả cô, cao hơn cô một chút và có vẻ là lớn tuổi hơn cô.
Khu đất này đã bị tìm kiếm mấy lần rồi, nhìn thấy cậu bé chỉ cầm vài bông, Lâm Tây Tây biết ngay hôm nay cậu không thu được nhiều.
Lâm Tây Tây mỉm cười tự hào, cảm thấy quả nhiên mình vô cùng thông minh! Cô hẳn là người nhặt được nhiều nhất trong số mọi người.
Không có nhiều người thông minh như cô đâu, hì hì.
Lâm Tây Tây không quen biết cậu bé này. Nhìn cậu chăm chỉ cúi đầu tìm kiếm trên cánh đồng, vì họ là người xa lạ nên cô cũng không định nói nhiều mà chỉ xách chiếc giỏ nhỏ rồi rời đi.
Ở nhà, bà nội Lâm đang làm việc ngoài sân, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn về phía cửa.
Lâm Tây Tây chạy tới, kiêu ngạo để lộ đám cỏ xanh che phủ phía trên giỏ, như khoe kho báu nhỏ: "Bà ơi nhìn xem con nhặt được nhiều bông lúa không!"
Bà nội Lâm vừa nhìn thấy Tiểu Lan và Tiểu Hoa nhà hàng xóm bên cạnh trở về nhà với những chiếc giỏ chỉ có một ít, còn uể oải thở dài, nhắc đến việc buổi chiều có quá nhiều đứa trẻ hái lúa. Một số đứa nhóc thậm chí còn cố giật bông lúa khỏi tay cô bé rồi cuối cùng lại đánh nhau, người đầy đất.
May mắn thay, hai chị em đi cùng nhau, để ý lẫn nhau, không được lợi nhưng cũng không chịu thiệt thòi.
Bà nội Lâm vẻ mặt hơi dịu đi, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cháu gái, xác nhận mọi chuyện đều ổn, bà liếc nhìn về phía chiếc giỏ, kinh ngạc hỏi: “Cháu hái tất cả chỗ này à?”
"Đúng đó, bà ơi, cháu giỏi phải không!" Lâm Tây Tây tự hào cười đắc ý.
Bà nội Lâm không nói gì, cầm giỏ đi về một bên, hai người đứng ở giữa sân, hướng thẳng ra cửa lớn, lo lắng có người đi ngang qua sẽ nhìn thấy.
Lâm Nam nghe thấy động tĩnh, cười toe toét, bước ra từ trong phòng, nhưng mỗi bước đi đều có vẻ khó khăn.
Ban đầu, khi mới về nhà, cậu không đau như vậy, có lẽ là vì khi trở về nhà không còn sợ hãi, tâm trạng không còn căng thẳng, vì vậy cảm giác đau đớn trở nên rõ ràng.
Trong nhà chỉ có bà nội cậu, nhìn thấy gương mặt hằm hằm của bà, cậu cũng không dám tùy ý cùng bà nội nói chuyện, Lâm Nam ở nhà đã chịu không nổi nữa rồi.
Nghe thấy giọng nói của em gái, cậu nóng lòng muốn ra khỏi phòng.
Ở nhà chỉ có hai ông bà Lâm, những bông lúa này khi xay thành gạo chiếm gần nửa bát, không tính là ít, nhưng Bà Lâm sợ có người ghen tị nên đã cất bông lúa đi.
Lâm Tây Tây thấy anh trai ra ngoài, chạy chậm tới: "Anh trai, anh thế nào rồi? Đã cảm thấy tốt hơn chưa?"
Trước mặt em gái, Lâm Nam giả vờ mạnh mẽ lắc đầu nói rằng đã tốt hơn nhiều. Cậu vừa thấy bà giấu đi những bông lúa, không tự kiểm soát được nuốt nước bọt.
Hai chị em Lâm Lập Đông và Lâm Đông Chí trở về nhà mang theo gỗ và cỏ lợn. Mọi người trong nhà đều đang làm việc ngoài đồng, còn bà nội Lâm dẫn hai chị em đi nấu cơm, Lâm Tây Tây đi theo giúp đỡ.
Lâm Nam không thể làm việc, di chuyển nhiều một chút là mông cậu lại đau. Nhưng cậu nhất quyết đứng canh cửa bếp vì sợ Lâm Đông Chí bắt nạt em gái mình..
Em gái cậu còn nhỏ tuổi, trông ngốc nghếch, nếu cô không cẩn thận bị ai đó bắt nạt, cô chắc chắn cũng sẽ không tố cáo, khi đó sẽ chịu thiệt thòi.
Bà nội Lâm đang rất bận rộn nấu cơm với ba cháu gái, đến trời tối, mọi người đã sắp xong việc, vì vậy họ cố gắng nấu cơm trước khi họ về.
Lâm Đông Chí thực sự có chút bực bội, cắn răng làm việc, nhất là khi cô ta và chị gái gánh về gỗ và cỏ lợn, làm eo và lưng đều phải cong xuống. Nhìn Lâm Tây Tây cùng anh trai cô cười nói vui vẻ, quần áo sạch sẽ, vừa thấy là biết bọn họ đang lười biếng ở nhà mà thôi.
Nhìn chị em cô, chỉ cần một cái vỗ nhẹ là thấy quần áo của họ bám đầy đất bẩn. Tại sao cô ta phải làm việc, trong khi người khác lại có thể thoải mái ở nhà chúa. Dù tuổi của họ nhỏ hơn một chút, nhưng cô ta nhớ rằng khi mình ở độ tuổi của Lâm Tây Tây, cô ta đã đi theo chị đi thu thập gỗ và cỏ lợn về.
Thật không công bằng. Họ đều là người nhà, đều là cháu của ông bà nội Lâm, vậy mà kém quá nhiều, ông bà nội Lâm quá thiên vị.