Khuôn mặt bà nội Lâm vẫn nghiêm nghị, có thể là do thói quen nên trên mặt ít khi xuất hiện loại biểu cảm khác. Giọng nói nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, tiếp tục cầm trái bắp trong tay, cũng không nói tốt hay không.
Lâm Tây Tây tiếp tục nói lải nhải về hôm nay nhặt lúa rất thú vị, còn khen Tiểu Lan Tiểu Hoa gần nhà rất giỏi.
Bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt bà nội Lâm hơi giãn ra nhu hòa hơn nhiều, không còn vẻ mặt lạnh tanh gay gắt như vừa nãy nữa. Lâm Tây Tây biết mình đoán đúng rồi, bà nội ngoài lạnh trong nóng thật đáng yêu.
Ở trong phòng bếp, Lâm Đông Chí đang phụ nấu cơm, rửa đồ ăn xong rồi ra đổ nước thì nhìn thấy Lâm Tây Tây đang nũng nịu bên cạnh bà nội Lâm.
Có vẻ cô ta đã ném sọt đựng đồ ăn lên trên thớt cái bộp, đặt mông xuống trước nồi.
Lung tung nhét vài nắm củi vào, giận dữ thổi phì phì vào ống, trong miệng lẩm bẩm chửi cô là kẻ nịnh nọt, không làm gì cũng không biết xấu hổ.
Sau khi cô làm việc trong nhà xong thì có thể kiếm thêm hai điểm công. Nếu cô không làm việc một ngày, cô vẫn còn có thể ăn một chén canh trứng trong bữa cơm.
Không so sánh thì không tức chết mà, bà nội cô ta đúng là có mắt như mù, lại đi thích người lười biếng hay dùng mánh khóe như vậy. Trong nhà chỉ có cô ta lao động như một con bò già, mệt như chết đi sống lại, thật thà làm việc nhiều nhất nhưng không được thứ gì ngon để ăn.
Bên này Lâm Đông Chí tức giận, không nhịn được than vãn vài câu với Lâm Lập Đông.
Lâm Lập Đông đang ở sát bên chạy nhanh tới xem: “Đông Chí, đừng nói bậy, coi chừng bà không cho em ăn cơm, mẹ chúng ta thường nói chúng ta là con gái, ăn đồ ngon thì lãng phí lắm.”
“Chị, mẹ lừa chúng ta đó, sao lại là vì con gái. Lâm Tây Tây cũng là con gái, sao nó lại có thể ăn canh trứng. Em đã tận mắt nhìn thấy còn bỏ một giọt dầu mè trong canh. Nói tóm lại thì chính là bà nội bất công.” Vẻ mặt Lâm Đông Chí tức giận và bất bình.
Lâm Lập Đông không nói gì nữa, tròng mắt cô bé liếc một cái sắc lẹm giống như con dao đâm vào da thịt, dọa chết người ta. Thường ngày cô bé sẽ không cãi lại Lâm Đông Chí, hy vọng mọi người coi cô bé tàng hình, đừng chú ý tới mình nữa là được.
Vừa rồi cô bé cũng thấy khung cảnh rất hòa thuận trong viện giữa hai người đó, từ đáy lòng hâm mộ Lâm Tây Tây, nhưng cô bé không ghen tị với Lâm Tây Tây được yêu thương chút nào, cũng không dám.
Giữa trưa những người làm việc cũng không về ăn cơm.
Buổi sáng ba người con dâu đi đưa cơm xong thì ở lại làm việc, đến trưa dọn chén đũa ra vội vàng ăn cơm xong rồi lại đi đến ruộng đưa cơm.
Sau khi Lâm Đông ra chuồng ngựa cũng trở về ăn cơm, cậu cùng với mấy đứa nhóc thay phiên nhau trông coi chuồng ngựa và ăn cơm.
Tất cả mọi người đều ăn cơm xong rồi nhưng Lâm Nam vẫn chưa trở về.
Từ nhỏ Lâm Nam đã nghịch ngợm, thường xuyên như vậy. Trước đây nhà họ Lâm cũng như những gia đình khác trong thôn, khi đói bụng sẽ tự trở về, không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn bên ngoài. Tất cả mấy đứa nhóc trai gái trong làng đi bắt chó và tắm sông là chuyện bình thường.
Mí mắt bên phải của Lâm Tây Tây không biết vì sao vẫn luôn giật giật, Tiểu Lan Tiểu Hoa tới kêu cô đi nhặt lúa, nhưng cô lại không đi cùng hai chị em, cô muốn đợi anh hai về.
Đầu tiên Lâm Đông Chí đi nhặt bó củi sau đó cắt cỏ lợn, cả nhà đều bận rộn, cô ta không thể chịu đựng được Lâm Tây Tây ở nhà lười biếng. Cô ta biết mình không thể ra lệnh cho Lâm Tây Tây, nhưng cũng lấy hết can đảm để nói với bà nội Lâm để Lâm Tây Tây đi lấy củi cùng cô ta.
"Khi nào đến lượt một nít ranh ra lệnh cho tao? Những người có tầm nhìn nông cạn khi lớn lên sẽ không có tương lai. Mọi người nên tự làm việc của mình, tao biết rõ hết, mày không phải lo."
Không có gì đáng ngạc nhiên khi Lâm Đông Chí bị bà nội Lâm mắng, cô ta vừa khóc vừa bước đi với chiếc giỏ trên lưng.
Lâm Tây Tây: "..."
Cô lại vô tình gây ra một làn hận thù khác cho chính mình.
Chắc bây giờ nữ chính đang ghét bà nội lắm.
Lâm Tây Tây không đợi nữa, cầm giỏ nhỏ của mình chuẩn bị đi ra ngoài, cô thấy bản thân đã lo sợ quá nhiều, trong sách Lâm Nam có chút ồn ào, nhưng cũng bình an lớn lên, hẳn là sẽ không có việc gì.
"Thưa bà con đi."
Mặt bà nội Lâm đang tức giận, một tiếng hừ trong mũi phát ra khi nghe những gì cô bé nói, nhìn xuống cô bé nhỏ xinh tay cầm cái giỏ với vẻ mặt nhăn nhó. Ngay cả kiểu tóc hai chùm như sừng trâu trên đầu cô cũng rũ xuống, không dựng thẳng giống như lúc sáng lên khi ra ngoài.
Lâm Tây Tây vừa bước ra khỏi cửa lớn liền nhìn thấy Lâm Nam quay lại, được một thiếu niên nhìn chừng mười bảy mười tám tuổi cõng về.
Lâm Tây Tây ném giỏ đi, chạy tới đón cậu: “Anh hai, anh sao vậy?”
Nhìn kỹ hơn, trên mặt Lâm Nam có những vết thương như bị cành cây quật qua, quần áo trên người giống như lăn trong bùn.
Lâm Nam nhe răng nhếch miệng định nói gì đó thì bà nội Lâm bước tới. Lâm Nam nghe thấy âm thanh đó thì rụt cổ, ngậm miệng lại vì sợ hãi.
Trước hết bà nội Lâm xem xét xác định Lâm Nam không sao, sau đó cảm ơn thiếu niên đang cõng Lâm Nam trên lưng, bà nhận ra cậu là Từ Thừa, con hai của gia đình trưởng thôn.
"Từ Thừa, cảm ơn cháu đã đưa cái con khỉ nghịch như giặc của bà trở về. Sao nó lại như thế này?"
"Dạ bà, không có gì đâu ạ. Cháu tình cờ gặp Lâm Nam ở ngoài núi, cậu ấy đang bị một con lợn rừng truy đuổi. May mà chỉ là một con lợn rừng con, nếu con lợn rừng trưởng thành, Lâm Nam hôm nay sẽ không phải chỉ bị những vết thương xây xát ngoài da này đâu."
"Cái gì? Lợn rừng con?"
"Tại sao lại gặp phải lợn rừng?"
Bà Lâm và Lâm Tây Tây đều trợn to mắt khi nghe điều này.
Lâm Nam đã được đặt trên băng ghế ở trong nhà, khi nhận ra ánh mắt bà nội và em gái đang nhìn về phía cậu, cậu không khỏi rùng mình dù trời không lạnh lắm.
Từ Thừa cũng kinh ngạc nói: “Đúng vậy, đúng ra rằng lúc này lợn rừng sẽ không xuống núi, trên núi có thức ăn, sao lại ra ngoài? Cháu cũng chưa từng nghe ai nói đến lợn rừng chạy xuống núi khi cháu lớn lên. Trước kia cháu đã nghe ông cháu kể rằng khi ông còn trẻ, có một lần một con lợn rừng xuống núi để ăn trộm thức ăn rất nhiều. Đó là một mùa đông cách đây rất nhiều năm về trước, lợn rừng xuống núi kiếm ăn khi chẳng còn gì để ăn.
Cháu đoán rằng con lợn rừng con có thể đã bị tụt lại phía sau, bị lạc đàn lợn rừng và vô tình chạy ra bên ngoài núi. Không ngờ đúng lúc Lâm Nam đang đi lên núi. "
Không cần nói thêm gì nữa, bà nội Lâm và Lâm Tây Tây cũng có thể tưởng tượng được, với tình trạng hiện tại của Lâm Nam, chắc chắn là bị lợn rừng tấn công. Cậu không ngu đến thế nên chắc chỉ lên núi tìm những động vật hoang dã nhỏ hơn như thỏ rừng, gà lôi và những động vật nhỏ khác, những lại gặp phải lợn rừng.
Lâm Nam, một đứa trẻ chín tuổi, khiến con lợn rừng hoảng sợ bỏ chạy khỏi đàn lợn rừng, chắc chắn nó đã hoảng sợ khi nhìn thấy người.
"Bà, bà không biết đâu, hôm nay cháu xui xẻo lắm. Con lợn rừng kia giống như đang chờ cháu. Vừa vào núi, cháu đã chạm mắt với con lợn rừng. Cháu đã sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, vừa kịp nhận ra mình đang làm gì thì con lợn rừng đuổi theo, con lợn rừng húc đầu vào mông cháu khiến cháu sợ hãi chạy vòng quanh. Con lợn rừng không qua được mông cháu nên đâm thẳng vào mông cháu.”
Lão bà Lâm không thương tiếc vỗ đầu Lâm Nam: "Nhóc con, sau này hãy thành thật một chút, hôm nay mạng lớn mới gặp được Từ Thừa, chứ không có yên ổn thế này đâu."
Lâm Nam gật đầu liên tục: “Cảm ơn anh Từ Thừa.”
"Đứa nhỏ ngốc, Từ Thừa tuy rằng còn nhỏ, không thể gọi anh ấy là anh trai, phải gọi anh ấy là chú."
Lâm Nam nghe lời nói: "Cảm ơn chú Từ Thừa."
Từ Thừa cười, lễ phép nói: "Bà, cháu về trước. Cháu đi nói với bố, con lợn rừng này chắc biết chúng ta thu hoạch mệt mỏi nên cho chúng ta đồ ăn đấy!"