Khi có người đến thuyết phục họ, Lâm Lão Tứ và Lý Xuân Hạnh đã lo lắng rằng thằng hai sẽ đi khắp nơi rêu rao với mọi người, nếu tin đồn bị lan ra thì chẳng dễ nghe chút nào. Mặc dù họ không quan tâm đến danh tiếng của mình, nhưng con của họ lại nói rằng họ ăn mảnh mà không cho nó ăn, dù thế nào thì điều này thật sự không dễ nghe.
Kể từ đó, mỗi khi có đồ tốt, Lâm Lão Tứ và Lý Xuân Hạnh không bao giờ quên hai anh em. Gia đình bốn người tất cả đều được chia đều. Sau này, Lâm Tây Tây ra đời, họ trở thành một gia đình có năm người, Lâm Lão Tứ đã đặt ra các quy tắc là không ai trong gia đình được phép ăn một mình mà phải chia sẻ với nhau, có phúc cùng hưởng.
Lâm Nam bị đánh thức nhăn mặt, cậu dụi dụi mắt:"Bố mẹ, sao bố mẹ vẫn chưa ngủ? Con tè dầm à?"
Nói xong, cậu nhanh chóng sờ vào phần dưới cơ thể mình xem có ổn không, may quá, không có, cậu lớn vậy rồi mà còn tè dầm thì xấu hổ quá trời. Sau đó lại hỏi: "Anh cả, sao anh cũng tỉnh dậy rồi, em không có tè trên giường, chẳng lẽ là Tây Tây tè trên giường? Ủa, có mùi gì á, mọi người ngửi thử xem?"
Lâm Đông không trả lời mà chỉ vào con thỏ nướng trên bàn.
"Oa, em đang tự hỏi tại sao trong nhà lại có mùi thơm thế." Lâm Nam lúc này rất kinh ngạc. Khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy con thỏ nướng. Còn tưởng mình đang mơ, cậu đang định véo mình một cái để xác nhận xem có đang mơ hay không, nhưng rốt cuộc cũng không nỡ xuống tay, dù là mộng thì cũng là mộng đẹp, nhỡ cậu tự véo mình đau tỉnh thì biết sao giờ?
Giọng nói của Lâm Lão Tứ và Lý Xuân Hạnh khi gọi Lâm Tây Tây đã dịu dàng hơn rất nhiều. Thấy mí mắt cô nhắm chặt như vẫn chưa muốn tỉnh lại, Lý Xuân Hạnh thấp giọng gọi thêm vài tiếng.
Trường học đã khai giảng, Lâm Tây Tây mang theo rất nhiều kỳ vọng đi đến trường học. Từ xa, cô có thể nhìn thấy rất rõ biển hiệu của trường đại học, các đàn anh đàn chị đang tất bật chào đón các tân sinh viên.
Lâm Tây Tây kéo vali đi tới, một chàng trai anh tuấn đẹp trai tỏa nắng bước đến… Cuộc sống đại học tươi đẹp ơi, ta tới rồi đây.
"Tây Tây... tỉnh lại... mau tỉnh lại đi..."
"Tôi không muốn quay lại, tôi muốn vào đại học, tôi không muốn trở thành cực phẩm."
“Anh Tư, tai anh thính lắm mà, anh nghe xem con bé đang lẩm bẩm gì đó.” Lý Xuân Hạnh nghe không rõ cô nói gì, liền gọi Lâm Lão Tứ tới.
Lâm Lão Tứ ghé tai nghe, rất vui mừng nói: "Con gái nói muốn vào đại học. Không hổ là con gái chúng ta, thật có tiền đồ. Con bé nhất định sẽ được học hành đàng hoàng, sẽ được ăn lương nhà nước. Sẽ giỏi hơn cô cả của nó.”
Hắn vội vàng đồng ý: “Cứ đi đi, chỉ cần thi đỗ thì bố mẹ sẽ cho đi học.”
Lâm Tây Tây chậm rãi mở mắt, nhìn thấy xà gỗ cùng với tường đất.
Đó/ Vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nhưng đó là một giấc mơ đẹp đến nỗi cô không muốn tỉnh dậy.
"Con yêu, con dậy rồi à? Dậy xem ba mang gì về gì cho con này." Lâm Lão Tứ cười nói, sau đó bẻ hai chân sau của một con thỏ rồi dâng như dâng bảo vật: “Đây, con ăn đi.”
Lâm Tây Tây ngơ ngác nhận lấy. Cô thực sự cảm thấy đói bụng khi ngửi thấy mùi thơm này. Cô cắn một miếng lớn. Nó ngon đến mức cô gần như cắn phải lưỡi. Cô lập tức quên đi mọi chuyện buồn bực. Thực sự thì thân thể cô đang trong tình cảnh khá đáng thương, sinh ra trong thời đại vật chất khan hiếm, không mấy khi được ăn đồ tốt nên cơ thể rất thiếu dầu nước, muốn ăn được thịt thỏ không dễ đâu.
Lâm Lão Tứ và Lý Xuân Hạnh cũng ăn rất ngon miệng.
Chưa kể đến hai anh em Lâm Đông và Lâm Nam, Lâm Đông chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, có thể kiên trì chờ đợi em trai và em gái cùng ăn cũng không dễ dàng gì.
Lâm Nam biết con thỏ nướng này đến từ đâu, cậu bé đã nảy ra một ý tưởng khá hay ho. Ban đầu cậu và bạn chỉ vào rừng tìm trứng chim rồi xuống sông bắt một vài con cá nhỏ, nhưng tất cả đều không đủ để nhét kẽ răng của họ, nào so với thịt động vật chứ, cậu vừa ăn vừa hùng hồn nói: “Ngày mai com sẽ lên núi xem có bắt được thú rừng không. Nếu có thì con sẽ nướng chúng như thế này?”. Cậu hào hùng nói.
Lâm Đông hoàn toàn không để ý đến thằng em khờ khạo. Nếu có thể bắt được động vật hoang dã một cách tùy tiện thì ngày nào cậu cũng sẽ đi bắt.
Lâm Tây Tây lại không thể bình tĩnh ngồi nghe. Trong cuốn sách nói rằng anh hai của cô hằng ngày trốn học để vào rừng đào trứng chim với bắt cá dưới sông, giờ còn lên núi tìm thú rừng. Ngoài việc học không tốt, không còn gì khác có thể tụt lại phía sau cậu ấy.
"Anh hai, anh không thể lên núi bởi vì rất nguy hiểm, anh đừng có đi, lợn rừng sẽ cắn anh đó."
Suy nghĩ của Lâm Nam không bị lời nói của em gái xua tan, huống chi bây giờ cậu đang ăn thịt thỏ, càng hạ quyết tâm.
Lâm Lão Tứ và Lý Xuân Hạnh không nói gì. Từ nhỏ họ đã chạy quanh núi và xuống núi suốt. Trẻ em trong làng đều lớn lên như vậy. Họ chỉ dặn dò cậu không được chạy vào trong núi, loanh quanh dưới chân núi thôi.
Nửa đêm, cả nhà quây quần bên nhau và chia nhau món thịt thỏ nướng, ai nấy đều rất thỏa mãn. Lâm Nam bôi dầu vào tay, thở dài: “Nếu mỗi ngày chúng ta có thể ăn thịt thì tốt biết bao.”
Lâm Lão Tứ cười lớn: "Đồ ngốc, con không thể bắn pháo mà không vặn xoắn."
"Ba, ý của ba là gì? Niệm chú?" Lâm Nam gãi đầu bối rối.
Lâm Đông nhịn cười nói: "Ba đangnói em đó."
Lâm Nam: "..."
Lý Xuân Hạnh và Lâm Tây Tây không nhịn được bật cười.
Lâm Lão Tứ đi lấy nước cho vợ con rửa tay và rửa mặt. Sau đó, hắn dọn sạch xương rồi ném ra xa.
Triệu Tú Hương đang ở gần cửa nhất ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Kiến Dân tỉnh lại, thấp giọng nói: "Ba nó, có phải Lão Tứ với vợ chú ta lại có đồ ăn ngon không? Nửa đêm không ngủ mà ồn ào gì không biết?"
“Nó thì có thứ gì tốt? Mà nếu có thứ gì tốt cũng đến lượt bà chắc?” Lâm Kiến Dân không thèm mở mắt nói.
Triệu Tú Hương bĩu môi: "Em làm gì được chứ? Lão Tứ không có gì tốt mới lạ? Những thứ tốt nhà ta đều bị chú ta lấy đi hết rồi. C. Bố mẹ cưng chú ta nhất đâu phải anh không biết. "
“Món mẹ đưa cho nó có thể giữ đến nửa đêm để ăn, nhưng sáng ra cũng thải hết thôi. Ổ chó không chứa nổi xương ngon. Đừng nghĩ ngợi nữa, mệt mỏi nguyên ngày rồi, bà không buồn ngủ tôi buồn ngủ.." Lâm Kiến Dân xoay người tiếp tục ngủ.
Triệu Tú Hương lẩm bẩm, nghe Lâm Kiến Dân ngáy lớn, cô ta muốn đánh thức anh ta, bảo anh ta đừng ngáy, nhưng sợ chồng sẽ tức giận vì mới nãy cô vừa đá tỉnh anh ta rồi. Trong khi ngủ, cô ta vẫn không khỏi băn khoăn không biết Lão Tứ làm món gì ngon.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài trời vẫn còn sáng, bà nội Lâm đứng ở bên ngoài hét lớn, gọi mọi người thức dậy.
Lâm Lão Tứ bực bội vùi tai vào gối. Đêm qua hắn ngủ muộn, giờ vẫn buồn ngủ lắm!
Lý Xuân Hạnh không còn gì luyến tiếc ngồi dậy. Khi nào những ngày này mới kết thúc vậy trời?
Một ngày bận rộn gà bay chó sủa bắt đầu.
Gọi mọi người dậy và đi làm hết. Bà nội Lâm dẫn cháu gái đi làm bữa sáng để lát mang ra đồng ăn. Tháng sau cần gấp rút thu hoạch và gieo hạt. Thời gian có hạn nên bà sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian nhất có thể.
Bà nội Lâm bắt đầu sắp xếp công việc trong ngày. Lâm Lập Xuân, Lâm Lập Hạ của Đại phòng với cả Lâm Lập Thu của Nhị phòng sẽ ra đồng đưa cơm.
Lâm Phong của Tam phòng nấu thức ăn cho lợn và Lâm Đông Chí cho gà ăn. Sau đó, hai người đi cắt cỏ cho lợn và kiếm củi.
Lâm Đông từ Tứ phòng cùng mọi người đi đến kho thóc xem lúa, được tính điểm chấm công trong đội.
Lâm Nam cũng phải đi kiếm củi. Ngoài củi được sử dụng hàng ngày, cậu cũng cần bắt đầu dự trữ củi cho mùa đông.
Đến lượt em út Lâm Tây Tây nhỏ nhất, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của cô bé, giọng điệu bà nội Lâm hơi khựng lại, vung tay nói: "Đi nhặt lúa.”