Tôn Tứ Phán nóng lòng muốn giải thích, càng hoảng sợ càng không biết phải nói gì. Cho dù cô ta có tiếp tục nói rằng mình không biết, cô ta cũng không cố ý làm vậy thì có lẽ không ai tin.

Tần Xảo Liên không nhịn được nói: “Việc giặt giũ không phải được giao cho vợ thằng tư sao? Vợ thằng ba cầm chậu gỗ ra ngoài làm gì?”

“Đúng vậy, chúng ta đều có thể làm chứng, mẹ chúng ta đã giao việc cho thím tư. Thím tư lại làm biếng ném việc qua cho thím ba, khiến cho nó té ngã. Dù gì cũng là giúp em làm việc vậy mà một chút quan tâm cũng không có, ngược lại còn châm chọc mỉa mai. Thím tư cũng thật là máu lạnh.” Sau khi những lời mà chị dâu cả nói, Triệu Tú Hương càng cảm thấy Lý Xuân Hạnh đã đi quá xa, lòng đầy căm phẫn nói.

Anh cả Lâm, Lâm Kiến Quốc và anh hai Lâm, Lâm Kiến Dân đều biết đức hạnh của Lão Tứ và vợ của hắn, trong lòng họ cũng đồng ý với lời của Triệu Tú Hương. Nhưng họ là đàn ông, mấy chuyện của phụ nữ nói, bọn họ không thể chen vào.

Anh ba Lâm, Lâm Kiến Thiết mở miệng không biết phải nói gì. Giữa lúc phụ nữ đang tranh cãi, lời nói của anh ấy sẽ trở nên nhỏ mọn và tầm thường như phụ nữ.

Trong lòng cảm thấy đây là chỉ là việc vô cùng nhỏ, không có gì đáng để tranh cãi.

Lâm Kiến Thiết là người trầm mặc ít nói nhất trong số các anh em của mình, có tiếng là người thành thật hàm hậu. Danh tiếng của anh ấy và Lâm Lão Tứ phải nói là khác một trời một vực.

Trong số các anh em của mình, anh ấy cũng là người có sức lực lớn nhất. Trong thời gian nhàn rỗi, anh ấy đều chấm công đầy đủ chứ đừng nói đến mùa canh tác bận rộn như bây giờ.

Cứ mỗi lần nhắc đến Lâm Lão Tam là không ai không giơ lên ngón cái khen ngợi. Anh ấy là một người chăm chỉ, chịu đóng góp sức, giỏi trong lĩnh vực trồng trọt, nói ít, miệng như cái hũ nút, có người đùa giỡn rằng nói anh ấy là con trâu vàng chịu thương chịu khó của nhà họ Lâm.

“Chị dâu cả, chị dâu hai thử hỏi chị dâu ba xem, em có đùn đẩy công việc cho chị ta hay không? Chị ta chủ động nói giúp em giặt quần áo. Cả nhà em lúc đó đều có mặt cả, có thể làm chứng cho em, Đông Chí nhà chị dâu ba cũng có mặt ở đó.” Lý Xuân Hạnh nhìn thấy ngón tay chỉ vào mình, không khỏi nghĩ đến về lời nói của con gái mình, không uổng công cô ấy yêu thương con bé, con bé đúng là có mắt nhìn. Không hổ danh là con gái cưng của cô ta mà, khá lắm!

Lâm Nam lập tức lên tiếng phụ họa, bố cậu nói rằng phải biết ai gần ai xa, ai đáng để thân, không thể để người ngoài bắt nạt nhà họ Lâm. Nhưng ở nhà thì đương nhiên phải bảo vệ có bố mẹ, anh trai và em gái rồi.

Lâm Tây Tây nhìn dáng vẻ của mẹ mình, trong lòng nhủ rằng mẹ chính là cực phẩm, dù không có lý nhưng vẫn có có thể tranh luận. Mặc kệ ai là người sai, tất cả đều là do mấy người đó sai. Chúng ta chính là cực phẩm thì cần gì phải sợ ai chứ? Nhưng đây là bên ngoài, cô không thể làm mất thể diện của mẹ mình được, nếu không, mẹ cô sẽ bị chính cô con gái cưng của mình phá đám thì chẳng phải thấy mất mặt hơn sao.

“Còn không phải do thím thím Tư bừa bộn như vậy nên mẹ con mới chủ động muốn giúp thím.” Lâm Đông Chí bĩu môi nói.

Tôn Tứ Phán không dám đắc tội Lý Xuân Hạnh. Lâm Lão Tứ đó chắc chắn sẽ chẳng sao cả, có khi sau này sẽ quay ra trả thù gia đình cô ta.

“Đông Chí, con đừng có nói nhảm nữa. Thưa chị dâu cả, chị dâu thứ hai, là do em chủ động muốn giúp thím tư giặt, chỉ là tiện tay ấy mà. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là do em bất cẩn thôi.”

“Mấy người đã nghe rõ hết chưa? Đừng có mà lúc nào mà đổ lỗi vào người tôi, tôi thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga đây. Mấy người biết đổ lỗi cho tôi là hay, tôi hào phóng quá rồi nên không thèm so đo với mấy chị đấy.

Được rồi, chị dâu ba, mắt cá chân của chị bị bong gân rồi, chị nên về nghỉ đi, để em tự giặt.

Nhưng mà chị dâu ba này, khi nào chân của chị đã khỏe rồi thì nhớ quay lại nhé. Nếu chị không bảo giúp tôi tẩy rửa, thì tôi đã giặt xong từ lâu rồi. Chị xem, bây giờ đã tối thế này, đều bị chị làm chậm trễ công việc.” Lý Xuân Hạnh nói.

Tôn Tứ Phán nhanh chóng đáp lời: “Thím tư, em yên tâm, chị nhất định sẽ quay lại. Thật là có lỗi với em quá.”

“May là em rộng lượng.” Lý Xuân Hạnh chấp nhận số phận của mình, cầm cái chậu bằng cả hai tay rồi vắt nó lên eo.

Tần Xảo Liên Liên và Triệu Tú Hương không nói nên lời. Nhìn xem, cái thái độ này, có ai nhờ vả người khác mà trông như thế này không? Đổi trắng thay đen.

Lâm Nam và Lâm Tây Tây nhanh chóng chạy theo sau.

Lâm Tây Tây nhớ lại trong sách, nữ chính vô cùng biết ơn với gia đình bác cả và bác hai vì lòng tốt của bọn họ. Cả hai nhà đều được nữ chính không ít lần giúp đỡ sau khi trọng sinh, bao gồm cả con cái của họ…

Chỉ có gia đình Lão Tứ là thê thảm nhất. Ai kêu họ làm khó dễ bắt nạt nhà nữ chính làm chi!

Lâm Tây Tây nắm chặt tay. Không sao cả, thật là may mắn khi cô đã có một khởi đầu tốt.

Không biết hôm nay vì sao bác dâu ba lại trùng hợp té ngã, bác ấy không định mở miệng giải thích sao?

Hôm nay thành công ngăn cản Lâm Đông Chí đi theo bác ba dâu ra bờ sông giặt quần áo, Lâm Đông Chí đương nhiên sẽ không trượt chân rơi xuống sông, cô ta còn trọng sinh được nữa hay không?

Lý Xuân Hạnh than ngắn thở dài. Mặc dù vốn dĩ cô ấy là người được giao cho những công việc này, nhưng ai ngờ cuối cùng ấy lại phải tự mình làm việc đó.

Nếu biết sớm chuyện này, cô ấy đã nói vài câu hay để lừa bà nội rồi.

Tất cả những công việc được giao cho cô ấy thường là có Tôn Tứ Phán đảm nhận, như quét nhà, giặt giũ, nấu cơm, nhổ cỏ và bắt côn trùng trên mảnh đất riêng. Trước đây không nghĩ đến, chị dâu ba đã tính toán cẩn thận, giúp đỡ cô ấy rất nhiều .

Lúc này bên bờ sông chỉ còn lại vài người, thời điểm nóng nhất là vào sáng sớm và chạng vạng, một đám phụ nữ kết bè kết hội ra bờ sông giặt quần áo.

Lý Xuân Hạnh chửi rủa, tùy tiện ngâm quần áo vào nước để giặt.

Vương Hoa Hoa ở cách đó không xa, vốn là muốn cùng Lý Xuân Hạnh nói chuyện, nhưng thấy Lý Xuân Hạnh không có nhìn về phía bên này nên cũng không kêu cô ấy trong nhà có con nhỏ, vội vàng giặt quần áo cho xong rồi quay về.

Tâm trạng tồi tệ của Lý Xuân Hạnh kéo dài cho đến khi Lâm Lão Tứ trở về.

Hai bố con Lâm Lão Tứ và Lâm Đông cùng nhau trở về.

Lý Xuân Hạnh đứng dậy thắp một ngọn nến, nghi ngờ nhìn hai người, khịt mũi: “Hai người làm cái gì vậy? Trên người có mùi gì thế?”

Lâm Lão Tứ cười khà khà, cô ấy quả nhiên là vợ của mình, cái mũi cũng thính y như hắn, cũng không có gì để khoe khoang, từ trong l*иg ngực hắn móc ra một túi giấy dầu, kiêu ngạo nói:

“Thỏ nướng, anh và thằng Đông tìm được trong cái rập bẫy của ngươi khác trên núi, không muốn gây rắc rối nên đã nướng chín rồi mới mang về nhà. Chỉ rắc một lớp muối lên thôi mà thơm thế này. Vợ ơi, em nhìn xem con thỏ nướng xong rồi, anh và thằng Động còn chưa ăn một miếng nào đâu.” Nói xong, hắn không khỏi nuốt nước miếng.

Lý Xuân Hạnh cũng thèm đến nỗi mắt cô ấy cô ta gần như phát sáng xanh lục khi nhìn chằm chằm vào con nhỏ nướng.

Lâm Lão Tứ và Lâm Đông cũng thèm thuồng không kém, thịt thơm quá!

“Bố mẹ, đánh thức Nam Nam và Tây Tây ăn cùng nhau đi.” Lâm Đông nhắc nhở hai người họ, cũng không còn sớm, ăn sớm một chút lát đỡ chướng bụng.

Lý Xuân Hạnh: “Con trai à, Nam Nam và Tây Tây ngủ ngon như vậy, thôi cũng đừng đánh thức hai đứa nó.”

Lâm Lão Tứ đồng ý với lời của vợ: “Đúng đó, mẹ con nói đúng.” Một con thỏ nướng cũng không lớn lắm.

“Bố mẹ có chắc rằng nếu như Lâm Nam tỉnh dậy, tụi nhỏ phát hiện chúng ta lén lút ăn, bố mẹ có dỗ được thằng nhỏ không?” Lâm Đông không đồng ý cũng không đồng tình mà hỏi.

Lâm Lão Tứ và Lý Xuân Hạnh nghĩ lại cảnh đó, thôi bỏ đi, đứa con trai này bình thường rất dễ nói chuyện, ngoại trừ việc ăn uống ra, chỉ cần có mặt thằng bé, dù là ăn ít hay ăn nhiều, đã bị nó phát hiện lén ăn đồ ăn thì không ai mà dỗ được nó.

Những gì mà Lâm Đông vừa nói, đương nhiên là bởi vì đã từng có trường hợp như vậy.

Trước đây Lâm Lão Tứ và Lý Xuân Hạnh đã làm việc này không ít. Từ nhỏ con trai cả đã rất hiểu chuyện nên không có khóc lóc hay là quấy nháo.

Cũng là bởi vì khi hai vợ chồng bọn họ sinh đứa con trai đầu lòng tuổi vẫn còn trẻ, thường xuyên quên mất mình đã có con, đến khi ăn xong hết thì mới nhớ tới quên đưa cho thằng nhỏ ăn cùng.

Đến khi sinh thằng thứ hai thì lại không được, hai người bọn họ vẫn chăm sóc thằng con thứ y hệt như thằng con cả, nhưng phương pháp lại không được hiệu quả cho lắm, thằng nhóc này cực kì khó dỗ, nó mà khóc thì hận không thể khóc đến trời đất u ám, đến nỗi khiến cho mọi người trong thôn đều cho rằng Lâm Lão Tứ chính là kiểu người như vậy, không những không đàng hoàng mà còn sẽ đánh chết đứa nhỏ mới thôi. Còn có một số người đến khuyên Lâm Lão Tứ đừng có đánh con, nếu mà con có nghịch ngợm quá thì chỉ cần dọa nó thôi là được, đứa trẻ nào mà không có lúc nghịch ngợm quậy phá, dù sao thì cũng là con của mình, đừng có ra tay tàn nhẫn như vậy, chỉ cần một phút sẩy tay thì sẽ đánh chết luôn con nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play