Lý Xuân Hạnh biết con gái chưa ăn gì, bèn dùng khuỷu tay huých nhẹ Lâm Lão Tứ.
Lâm Lão Tứ hiểu ý, vội vàng cơm nước xong xuôi, sau đó đi nói với bà nội Lâm chuyện nấu canh trứng cho con gái.
Bà nội Lâm cả đời này sinh được sáu đứa con, bốn trai hai gái.
Bác cả Lâm Kiến Quốc và bác gái Tần Xảo Liên sinh được một trai hai gái, con trai là Lâm Phong, năm nay mười bảy tuổi, con gái lớn Lâm Lập Xuân năm nay mười lăm, con gái nhỏ Lâm Lập Hạ mười hai tuổi.
Bác hai Lâm Kiến Dân và bác gái Triệu Tú Hương sinh được một gái một trai, con gái là Lâm Lập Thu mười sáu tuổi, con trai tên là Lâm Thu mười ba tuổi.
Bác ba Lâm Kiến Thiết và bác gái Tôn Tứ Phán sinh được hai con gái, con gái lớn Lâm Lập Đông, con gái nhỏ Lâm Đông Chí, một đứa mười hai tuổi, một đứa mười tuổi.
Lâm Lão Tứ tên là Lâm Kiến Nghiệp, vợ tên Lý Xuân Hạnh, có hai trai một gái, lần lượt là Lâm Đông, Lâm Nam, Lâm Tây.
Cô cả Lâm gia là người được cả thôn công nhận là lấy được chồng tốt, lấy chồng trong công xã, được ăn lương nhà nước, cũng bởi vì có cô con gái có tiền đồ, hoàn cảnh gia đình nhà con rể sung túc mà bà nội Lâm rất hài lòng về việc con gái cả gả chồng.
Một cô gái ở nông thôn có thể gả đến công xã, điểm duy nhất không được trọn vẹn chính là người mà cô cả Lâm gả có chút vấn đề về thân thể, chân hơi bị thọt, nhưng cũng không rõ ràng lắm, trừ khi quan sát cẩn thận, cộng thêm trường hợp ông ta đi nhanh thì mới nhận thấy được.
Người trong thôn cũng không biết chồng cô cả Lâm bị thọt.
Cũng không phải cố ý giấu, mỗi lần ăn tết cô cả và chồng đều sẽ đưa con về nhưng không ai phát hiện ra.
Bà nội Lâm cũng không ngu đến mức đi nói với người khác.
Nếu không phải bị thọt một chút, người ta cũng không lựa chọn lấy vợ ở nông thôn.
Đây cũng là do người nhà đằng trai nghĩ cho tương lai lâu dài, lo lắng con trai có khuyết điểm, cưới một cô con dâu cũng là người được ăn lương nhà nước, thời gian dài sẽ coi thường con trai. Thương con đến sốt ruột, lại nghĩ đến câu con gái gả cao con trai cưới vợ thấp, mới nhờ thân thích tìm một cô gái có ngoại hình đẹp mắt một chút, cẩn trọng có thể chăm lo việc nhà để cưới về.
Nói đến cũng vừa khéo, người thân thích được nhờ này lại có họ hàng với nhà mẹ đẻ bà nội Lâm, nếu không chuyện này chưa chắc đã thành.
Cô cả Lâm gả đến làm việc rất nhanh nhẹn, ôm đồm việc trong nhà ngoài ngõ, năm sau lại sinh đôi hai đứa con trai, rất được gia đình nhà chồng coi trọng.
Dưới sự giúp đỡ của nhà chồng, cô cả Lâm hiện đang làm việc ở xưởng diêm, mặc dù chỉ là công nhân tạm thời, nhưng cũng làm cho nhiều người trong thôn ghen tị. Có thể làm được công nhân tạm thời thì cũng phải có người ở trong xưởng mới được, nếu không cho dù nhờ người cũng không tìm được cách.
Bà nội Lâm còn có một cô con gái nhỏ, tên là Lâm Tuyết Mai, lớn hơn con gái lớn nhà bác cả nửa tuổi, học cấp hai ở công xã, mỗi tuần được nghỉ mới về.
Lâm Tây Tây cảm thán nhà họ Lâm này thật đúng là một gia đình lớn.
Trước khi cô xuyên đến, số người trong nhà cực kỳ ít ỏi, khi còn nhỏ cô ở cùng ông bà nội, sau khi ông bà nội qua đời, cũng chỉ có bảo mẫu, phụ trách bữa ăn hàng ngày của cô.
Những gia đình khác trong thôn cũng không khác nhà họ Lâm là mấy, bây giờ chú trọng nhiều con là nhiều phúc, nhà đông người thì người ngoài cũng không dám ức hϊếp.
Lâm Tây Tây cần thời gian để sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhỡ đâu sau này không trở về được, cô phải làm thế nào.
Với sự căm ghét mà nữ chính sống lại đối với cả nhà cô mà nói, tốt là không thể nào tốt được, cho dù là nhà cô lấy lòng, chưa chắc nữ chính đã tiếp nhận.
Cũng may nữ chính còn chưa sống lại.
Tất cả vẫn còn kịp.
Không phải bất đắc dĩ thì cô sẽ không chống lại nữ chính.
Hào quang vai chính, không phải thứ mà những nhân vật nhỏ như cô có thể chống lại.
Hãy để nữ chính đến với tương lai tươi sáng của cô ấy, còn cô thì đi cầu độc mộc nhỏ của mình.
Tốt nhất là không can thiệp lẫn nhau.
Nếu như nữ chính nuốt không trôi cục tức đời trước mà cứ tìm cách làm khó, thì Lâm Tây Tây cô cũng không sợ.
Không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện.
Lâm Tây Tây có thể bảo đảm rằng mình sẽ không gây sự, nhưng ba mẹ và các anh trai cực phẩm của cô lại có chút phiền toái.
Trong chốc lát thì cô cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, không thể chạy đến trước mặt họ mà nói, cả nhà bọn họ chỉ là bia đỡ đạn trong một quyển sách, nữ chính là cô con gái Lâm Đông Chí năm nay mười tuổi của nhà bác ba được.
Khả năng cao cô sẽ bị bọn họ cho là điên, nếu không thì là bị thứ gì đó bám vào người.
Tóm lại là họ sẽ không tin cô.
Lâm Tây Tây lắc lắc đầu, loại bỏ những ý tưởng không thực tế trong đầu, lơ đãng nhìn thấy một cô gái nhỏ cao gần bằng cô đi qua cửa, lưng cõng một sọt cỏ cắt cho heo đi từ ngoài về, cũng gầy gò nhỏ bé, mặt rất bẩn, không nhìn rõ khuôn mặt, tóc rối bời.
Bác dâu ba Tôn Tứ Phán đi tới ôm lấy sọt cỏ: “Đông Chí, sao hôm nay con về muộn thế, có thấy chị con không? Mẹ để phần cơm cho con ở trong bếp rồi, mau đi ăn đi.”
Lâm Tây Tây giật mình, đây chính là nữ chính, khó trách trong lúc ăn cơm cô không thấy cô gái nào trông giống nữ chính.
“Chị con ở đằng sau, bắt được rất nhiều sâu cho gà ăn đó.” Lâm Đông Chí buông sọt xuống, đi qua Lâm Tây Tây, chú ý tới ánh mắt cô, nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Hóa ra quan hệ giữa cô với nữ chính lúc chưa sống lại cũng đã không tốt.
Lâm Tây Tây yên tâm, không cần phí công phí sức đi tạo mối quan hệ với nữ chính nữa, cô không có đam mê mặt nóng dán mông lạnh.
Lâm Nam nhanh chóng chạy tới, đứng trước mặt Lâm Tây Tây rất có dáng vẻ anh trai: “Con nhỏ này, tao không đánh mày, mày bắt nạt em gái tao làm gì?”
Bác gái ba buông sọt cỏ xuống vội chạy đến: “Nam Nam, chị không bắt nạt em cháu, đang chơi với em gái thôi!” Nói xong lại vỗ vỗ Lâm Đông Chí với ánh mắt van xin: “Đông Chí, mau xin lỗi em gái đi.”
Lâm Đông Chí cứng đầu nói mình không sai, không bắt nạt người khác, là do Lâm Tây Tây xem thường cô trước.
“Không sao đâu bác.” Lâm Tây Tây kéo Lâm Nam ra: “Anh hai, chúng ta về nhà thôi.”
Lâm Đông Chí nhìn quần áo Lâm Tây Tây mặc trên người, mặc dù cũng có miếng vá nhưng không nhiều, tắm rửa sạch sẽ, không xám xịt như cô: “Không cần mày giả vờ giả vịt làm người tốt.”
“Mày không biết phải trái-” Lâm Nam tức giận nói.
Lý Xuân Hạnh bưng bát canh trứng tới.
Lâm Nam vội cáo trạng với cô ấy: “Mẹ, Lâm Đông Chí bắt nạt Tây Tây.”
Lý Xuân Hạnh ngay lập tức không vui: “Chị dâu, con gái chị chị quản cho tốt vào, nếu không người làm thím là tôi có thể quản thay chị, em trai chị với Đông Đông đi ra ngoài, nếu không em trai chị cũng có thể giúp chị dạy con gái. Tây Tây nhà tôi sinh non, từ nhỏ cơ thể đã yếu đuối, nuôi lớn như vậy rất không dễ dàng, Đông Chí làm chị, không nói đến việc yêu thương em, nhưng cũng không thể bắt nạt em gái được.”
Tôn Tứ Phán vội vàng nịnh bợ: “Chị biết, chị biết, em dâu yên tâm đi, trở về chị sẽ nói với Đông Chí. Lát nữa việc trong bếp em cũng đừng làm, để chị làm cho.”
Lâm Đông Chí tức giận bất bình, bình thường khi gặp phải những chuyện này, mẹ cô ta cũng không bao giờ bảo vệ cô ta, ngay cả thím tư cũng biết bảo vệ con gái mình, sao mẹ cô ta lại không biết chứ! Mặc dù oán giận ở đáy lòng, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột, bình thường một khắc cũng không được rảnh rỗi, mệt mỏi một ngày cũng sắp không thẳng lưng lên nổi, còn muốn ôm việc vào người: “Mẹ, mẹ làm việc cả ngày rồi không mệt sao, việc của thím ta sao mẹ phải làm!”
Tôn Tứ Phán vội vàng che miệng con bé lại, không cho nó nói tiếp nữa.
Lý Xuân Hạnh đưa bát cho Lâm Nam, dặn cậu: “Mang em gái vào phòng con ăn, chị dâu không biết dạy con gái, hôm nay tôi sẽ làm chuyện tốt dạy giúp chị, có biết lễ phép hay không, tôi là thím tư của nó, là bề trên mà nó lại gọi thím ta.”
“Em dâu, trẻ con không hiểu chuyện, em đừng chấp nhặt với nó.” “Đông Chí, mau xin lỗi thím tư đi.” Tôn Tứ Phán nói một cách nghiêm khắc, lần này cô ta thật sự nghiêm túc.
Bà nội Lâm ở trong nhà quát: “Ồn ào nhốn nháo cái gì, không muốn ở nhà thì cút hết đi cho tao.”