Lâm Lão Tứ cắn một miếng nhỏ thịt khô, lại cắn một miếng to bánh ngô, ăn đến ngon lành, bất chợt nhìn thấy con gái nhỏ bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh ngô trong tay mình. Con gái hắn sinh non, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt. Dù con bé đã bảy tuổi rồi nhưng trông chỉ như mới năm sáu tuổi, nhìn thật đáng thương, hắn tiến lại gần con gái, nhỏ giọng nói: “Con không muốn ăn thì thôi, đợi lát nữa ba nấu canh trứng gà cho con ăn.”

Lâm Tây Tây nghe được tiếng nói bên cạnh mới hồi phục lại tinh thần.

Dù đang ngồi yên lặng trước bàn ăn nhưng trong đầu của cô cũng không nhàn rỗi, từ tất cả các dữ liệu được sắp xếp lại, cô phát hiện mình đã xuyên từ hiện đại vào một quyển tiểu thuyết niên đại.

Cô trở thành họ hàng cực phẩm của nữ chính, tên là Lâm Tây Tây, cùng tên với cô ở hiện đại nhưng tuổi so với cô nhỏ hơn rất nhiều.

Nữ chính là Lâm Đông Chí, con gái thứ hai nhà thím ba Lâm Tây Tây, nữ chính bởi vì một lần ngoài ý muốn rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã trọng sinh, thề rằng sẽ không sống thê thảm như kiếp trước, sẽ để ba mẹ, chị gái được sống tốt, đồng thời khiến những người bắt nạt cô phải trả giá đắt.

Tiếp theo là cách nữ chính dọn dẹp cực phẩm, thay đổi bố mẹ vô dụng, tranh giành cho mình cơ hội được đến trường, cùng bố mẹ kiếm được thùng vàng đầu tiên, cả nhà cùng nhau phấn đấu, chính tính cách kiên cường đó của nữ chính cũng đã thu hút nam chính. Câu chuyện kết thúc hoàn mỹ, cả nhà nữ chính hạnh phúc mỹ mãn.

Trước đây khi đọc cuốn sách này, Lâm Tây Tây không chỉ một lần buồn nôn về những người họ hàng cực phẩm này.

Trong sách, một nhà bọn họ có lòng tham không đáy, ham ăn lười làm, là pháo hôi cực phẩm chuyên hút máu một nhà nữ chính. Bọn họ giống như là bị mất trí, liên tục ngáng chân nữ chính đi tìm chết.

Lúc đó cô cảm thấy rất thỏa mãn khi thấy gia đình này bị nữ chính đè bẹp.

Ai có thể ngờ rằng cô có thể xuyên đến nơi này, đã thế còn trở thành con gái cưng của cái nhà cực phẩm này.

Nghĩ đến kết cục tương lai, Lâm Tây Tây cảm thấy toàn thân đều không khoẻ.

Lâm Tây Tây vừa mới nhận được thông báo từ trường đại học mơ ước của mình. Cuối cùng cũng đã thi đỗ đại học, nghĩ rằng có thể thư giãn nghỉ ngơi rồi, cô liền đăng ký một tour du lịch nổi tiếng ở địa phương, ở trên xe ngủ một giấc.

Ôn luyện cực khổ một đống đề như vậy, sắp hói đến nơi rồi.

Không biết tại sao cứ như vậy thì... xuyên sách rồi.

Cô lớn lên trong một gia đình khá giả, bố mẹ cô công việc bận rộn, không có người bầu bạn nhưng họ không để cô thiếu thốn về vật chất. Cô sống cùng với ông nội. Khi cô đang học trung học cơ sở, lúc lên cấp hai, ông bà nội cô vì sinh bệnh lần lượt qua đời, bố mẹ liền thuê bảo mẫu đến chăm sóc cho cô.

Trong một năm cô cũng không gặp được bố mẹ mấy lần. Khi còn nhỏ, cô thường mong bố mẹ quay về thăm cô. Mỗi lần nếu không phải lỡ hẹn thì cũng là quên mất. Thất vọng hết lần này đến lần khác, cô dần dần không còn mong chờ nữa.

Nếu không phải mỗi dịp sinh nhật, lễ tết cô đều nhận được hai món quà từ hai nơi bố mẹ công tác gửi đến thì cô đã quên mất mình hình như còn có bố mẹ.

"Ba ơi, Tây Tây không ăn bánh ngô thì đưa cho con ăn đi. Con còn chưa ăn no." Lâm Nam ăn hết cái bánh ngô, còn ăn thêm một củ khoai lang, vẫn còn thèm muốn ăn bánh ngô nữa.

Cậu vừa nghe được bố muốn nấu canh trứng gà cho em gái ăn, vậy cái bánh ngô kia em gái chắc chắn sẽ không ăn nữa.

Người vừa nói chuyện là Lâm Nam, anh trai thứ hai của Lâm Tây Tây này, năm nay chín tuổi, lớn hơn Lâm Tây Tây hai tuổi.

Trong quyển sách mô tả về người anh này rất tệ, khi còn nhỏ không chịu học hành, suốt ngày trốn học, lêu lổng cùng một đám trẻ con xấu trong thôn, hết trộm gà lại bắt chó, bị cả làng xa lánh chán ghét.

Sau khi lớn lên, cậu kế thừa sự nghiệp của ba mình, trở thành lưu manh thứ hai ở Lâm gia thôn.

Sau này, có lẽ chê tuổi thọ của mình quá dài/ dài quá, cậu liên tục đối nghịch với nữ chính, nữ chính cảm thấy phiền, chỉ bày một tí kỹ xảo mà cậu không có đầu óc gì liền trúng bẫy rồi. Thế rồi rước lấy mệnh pháo hôi, thu hoạch ba năm rưỡi cơm tù miễn phí.

Lưu manh số một không phải anh hai Lâm Nam, mà là anh cả Lâm Động, năm nay mới mười tuổi.

Lâm Tây Tây nghĩ tới đây liền len lén liếc mắt nhìn người anh cả ngồi cách cô hai người, khuôn mặt vẫn mang theo nhiều nét trẻ con, gầy hơn so với anh hai Lâm Nam, nhưng được thừa hưởng hết nét đẹp từ Lâm Lão Tứ và Lý Xuân Hạnh. Vợ chồng hai người này vẻ ngoài không kém nên sinh ra mấy đứa con cũng đều rất đẹp.

Hai anh em là một dạng cực phẩm như nhau, đều bị ảnh hưởng từ bố mẹ. Dù sao thì cũng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ tiểu học đến cấp hai. Lúc học tiểu học vẫn còn tốt một chút, bình thường thì đánh nhau với bạn học, trở thành cái gai khiến thầy cô rất đau đầu.

Học sinh trong trường đều biết hắn đánh nhau hung hãn nên đều tránh hắn, không dám cùng hắn đánh nhau, cho dù có nói với người lớn, người lớn tìm đến nhà họ Lâm thì vợ chồng Lâm Lão Tứ cũng không chịu nhận, không thèm nói lý. Rõ ràng là Lâm Đông sai nhưng bọn họ vẫn cố cãi cho bằng thắng, dần dần thì không còn ai dám đắc tội Lâm Đông nữa.

Sau khi Lâm Đông vào cấp hai, làm quen không ít bạn học có điều kiện gia đình khá giả ở công xã bên cạnh, càng không thể thay đổi, làm tay chân cho mấy người công xã bên cạnh, to gan đi thu phí bảo kê của mọi người.

Theo sự phát triển của thời đại, cũng dần dần có chút tên tuổi, mở quán net, phòng bi-a, vũ trường...

Sau khi Lâm Nam xảy ra chuyện, vì muốn trút giận cho em trai mà Lâm Đông cũng nghĩ mọi cách đối nghịch với nữ chính. Nhưng dưới sự giúp đỡ của nam chính, Lâm đông cũng lãnh phiếu cơm tù rồi.

Nói tóm lại, kết cục của gia đình họ không mấy tốt đẹp, đến bản thân Lâm Tây Tây cũng ghen tị Lâm Đông Chí được nam chính yêu chiều, cô hết lần này đến lần khác cố gắng quyến rũ nam chính nhưng cuối cùng lại bị nam chính sỉ nhục, bị nữ chính gài bẫy cưới một người đàn ông vũ phu.

Con cái lần lượt gặp chuyện xấu, về già cuộc sống của Lâm Lão Tứ và Lý Xuân Hạnh trải qua buồn bã, đau khổ.

Nghĩ đến cuộc sống khốn khổ trong tương lai, Lâm Tây Tây siết chặt nắm đấm, hy vọng hôm nay cô ngủ một giấc liền có thể trở về, đây vốn chỉ là giấc mơ của cô trong xe du lịch mà thôi.

Khi cô tỉnh dậy sau giấc mơ, mọi thứ trở lại như ban đầu.

Lâm Nam nhìn thấy em gái còn đang cầm bánh ngô, trong lòng cho rằng em gái không nỡ cho cậu: "Em gái, em có thể ăn được thì cứ ăn đi, anh ăn khoai lang được rồi."

Lâm Tây Tây không nói một lời trực tiếp đưa bánh ngô cho Lâm Nam.

"Cám ơn em gái, ngày mai anh sẽ đi nhặt trứng chim cho em ăn." Lâm Nam vui vẻ, lập tức hứa hẹn.

Lâm Tây Tây nhìn thấy hắn vì một cái bánh ngô mà cưới híp mắt, còn biết nói cảm ơn em gái mình, thì vẫn coi như chưa quá hư hỏng, vẫn còn cứu được.

Dù sao bây giờ bọn họ cũng chung một dòng máu, nếu như hai người anh này xảy ra chuyện thì cô cũng không có kết quả tốt.

Lâm Đông ăn xong, lau miệng, lén lút đưa cho Lâm Tây Tây hai viên kẹo, rồi vội vàng chạy đi.

Lâm Nam nhận được một viên, đôi mắt tươi cười nheo lại thành một đường thẳng.

"Em gái, em ăn đi, anh cả đưa kẹo thật ngọt. Anh cả thật giỏi." Lâm Nam vừa nhai kẹo vừa hâm mộ Lâm Đông quá giỏi, có thể kiếm được kẹo ăn.

Trong tay Lâm Tây Tây có thêm hai viên kẹo, trong túi áo đầy lạc, cô phát hiện ra rằng nhà họ Lâm này thích nhét đồ mà không cần lý do.

Cô biết rằng ở thời đại này, một viên kẹo hay một nắm đậu phộng đều là những thứ tốt.

Hơn nữa Lâm Nam mặc dù có chút tham ăn, nhưng cũng không tham lam hai viên kẹo trong tay cô.

Một bạn nhỏ tham ăn có chút suy nghĩ xấu mà thôi!

Lâm Tây Tây bóc một viên kẹo ra ăn dưới sự thúc giục của Lâm Nam.

Hai má của Lâm Nam lúc phồng bên này lúc phồng bên kia, thỉnh thoảng còn nhắc Lâm Tây Tây làm như vậy.

Tất nhiên Lâm Tây Tây sẽ không làm theo cái hành động trẻ con ấy, giả vờ như không nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play