Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Cơ giáp màu nâu 259 đắc ý muốn chết, chờ mãi cũng đợi được "con mồi" yếu ớt. Không ăn vạ nó thì còn ăn vạ ai nữa?
Nhìn sơ qua đã biết 257 không phải dạng lợi hại, chỉ là một đứa yếu gà dễ bắt nạt mà thôi.
Quả nhiên, chỉ cần thử giở chút trò, 257 đã luống cuống ngay.
Cơ giáp màu nâu 259 không thèm bật quang não dẫn âm, mà trực tiếp dùng khuếch thanh để phô trương thanh thế, hận không thể để cả thiên hạ biết.
"Khụ khụ, thế này nhé, tao là người thành thật, cơ giáp của tao bị mày đâm hỏng. Sửa chữa ít nhất cũng phải tốn 100 tinh tệ, thôi thì mày bồi thường 80 là được."
Hứa Ý nghe xong, cười khẩy: "80 tinh tệ? Đùa tôi à?"
Cô vừa thoát cảnh khốn khó, mới tiết kiệm được chút ít, giờ lại muốn cô bồi 80 tinh tệ?
Tinh tệ đối với cô nào dễ kiếm. Chạm vào cô thì được, nhưng động vào túi tiền cô, không có cửa đâu!
Hứa Ý cũng bật khuếch thanh, bình tĩnh đáp:
"Được thôi, muốn tôi bồi cũng không thành vấn đề. Anh bật chức năng ghi hình của quang não lên, chứng minh là tôi đâm. Nếu đúng, tôi lập tức bồi thường ngay."
Màu nâu 259 lập tức nổi khùng, mắng sa sả: "Cái gì? Muốn xem ghi hình? Mày điên à! Một đứa yếu gà như mày mà dám hống hách trước mặt ông?"
"Haha, rõ ràng tao đang đứng yên tại đây, mày đâm vào tao trước, làm gì có chuyện bật quang não để lưu lại chứ? Một câu thôi, mày bồi hay không?"
Hứa Ý tiếp tục giễu cợt: "Bồi, tao bồi… Bồi tổ tông nhà mày!"
Ai mà không biết mắng chửi cơ chứ?
Màu nâu 259 bị sỉ nhục đến mức thẹn quá hóa giận, rống lên: "Tốt, đây là mày tự tìm đường chết! Mày có biết đây là địa bàn của ai không hả?"
"Anh em đâu ra đây! Chơi chết nó cho tao!"
Không buồn nói nhảm, Hứa Ý tắt khuếch thanh. Cơ giáp đột ngột lùi mạnh, lướt sát quỹ tinh, để lại một vệt khí ngân dài mà không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Màu nâu 259 vẫn chưa nhận ra điều bất thường, chỉ cười nhạt, nghĩ rằng cô muốn bỏ chạy.
"Ha, ở địa bàn của tao mà muốn trốn? Đừng mơ!"
Lập tức liền có vài chiếc cơ giáp màu nâu 259 từ bốn phía lao tới, bao vây Hứa Ý.
Hứa Ý thấy vậy, chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh. Bọn ngu này vẫn chưa biết mình đang tìm đường chết.
Cũng không phải cô chưa đến Sao Phỉ Mang bao giờ, càng chẳng xa lạ gì với những kẻ kiểu này. Nhưng so với trước kia, đám này thật sự vô liêm sỉ đến đáng thương.
Làm người vẫn nên giữ chút văn nhã, để còn có chữ dạy dỗ kẻ khác.
Cơ giáp 257 đứng yên bất động. Đám cơ giáp màu nâu thấy vậy, càng chắc chắn cô sợ hãi, không dám phản kháng.
Nhưng khi chúng chỉ còn cách vài cơ giáp khoảng cách, đột nhiên… 257 di chuyển!
“Chó chết! Mày muốn chạy đi đâu?”
Tiếng khuếch thanh của chiếc 259 vừa vang lên đầy khiêu khích, cả bọn bỗng chết sững khi thấy chiếc 257 lao vụt lên cao như một con chim sắt. Bọn chúng vừa định bay theo để "hạ gục con mồi", thì bỗng nhiên toàn bộ cơ giáp của cả bọn giống như bị điểm huyệt – chỉ có thể lắc lư qua lại, chứ không thể cất cánh, cũng chẳng hạ xuống được.
“Cái quái gì thế này?!”
“Hệ thống hỏng rồi sao?”
“Ô đệt! Ông mới đi bảo dưỡng về mà, sao giờ lại như cái đống sắt vụn thế này?!”
Hứa Ý khẽ thở dài, dáng vẻ như đang thương xót cho sự "ngây thơ" của bọn chúng.
Cơ giáp 257 của cô đúng là không phải loại hàng xịn, vừa nhỏ bé, vừa không có mấy tính năng phòng vệ hay công kích tối tân. Nhưng… ai bảo không được dùng trí óc cơ chứ?
Cô nhìn đội hình của bọn chúng – năm chiếc cơ giáp xếp như thể chờ cô vẽ sao năm cánh. Vậy thì, "chiều" bọn ngốc một phen.
Trong chớp mắt, Hứa Ý điều khiển cơ giáp lượn một vòng, móc dây quặng vào đuôi từng chiếc cơ giáp, kết nối tất cả lại thành một chuỗi "trói gà không chặt". Giờ thì, cả năm chiếc cơ giáp bỗng biến thành một đống hỗn độn – không đồng bộ, không cách nào tách rời.
Lắc qua lắc lại thì còn được, nhưng muốn cất cánh hay hạ xuống ư? Nằm mơ đi!
Nếu muốn thoát, bọn chúng chỉ còn cách xích lại gần nhau, chen chúc đến mức cơ giáp này đụng vào cơ giáp kia, nhưng như vậy thì không gian đâu để mà di chuyển?
Sau vài phút giãy giụa không khác gì cá nằm trên thớt, cuối cùng cả đám phát hiện ra – đuôi cơ giáp của mình bị gắn móc dây quặng!
“Thằng cha nào làm chuyện này?!”
“Tổ cha nó, nếu để ông đây biết, chắc chắn nghiền hắn ra bã!”
“Ông nội tao chơi chết màyy!”
Hứa Ý chỉ cười khẩy. Lần này, cô điều khiển cơ giáp lùi mạnh ra sau, tốc độ nhanh hơn hẳn lần trước. Khi bọn chúng còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chiếc 257 bất ngờ tăng tốc, lao thẳng về phía bọn chúng với lực xung kích cực mạnh, lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Tên cầm đầu trên chiếc cơ giáp màu nâu 259 – chính kẻ khởi xướng trò ăn vạ – sợ đến mức mặt mày tái mét, suýt thì tè ra quần.
Nhìn chiếc 257 càng ngày càng gần, hắn gần như phát khóc. Quang não của hắn điên cuồng báo động:
Vật thể: 257
Tốc độ: Gấp năm lần tiêu chuẩn
Hình thái: Công kích
Đánh giá nguy hiểm: Siêu cường công kích
Hậu quả dự kiến: Toàn bộ cơ giáp tê liệt!
Khuyến cáo: Lập tức tránh né!
Tên trên chiếc 259 thao tác điên cuồng, nhưng tất cả đều vô ích. Trong tuyệt vọng, hắn chỉ có thể hét lên:
“MẸ ƠI CỨU CON!”
Ngay khoảnh khắc đó, một luồng khí xoáy dữ dội thổi ập qua, cuốn phăng cả sự ngạo mạn ban đầu của bọn chúng.
Hắn rùng mình, còn chưa kịp định thần lại thì quang não đã báo liên tục:
[Vật thể: 257
Tốc độ: Gấp năm lần tiêu chuẩn
Lộ tuyến công kích thay đổi
Nguy cơ đã được giải trừ!]
Suýt chút nữa thì hắn cùng cơ giáp đã thành đống phế liệu tê liệt ngay trên địa bàn của chính mình – Sao Phỉ Mang! Nếu chuyện đó xảy ra, thì đúng là một "trang sử nhục nhã" của tinh hệ, do chính hắn viết xuống.
Quá nhục!
Khi hắn còn đang bình tĩnh, trong lòng thầm tự hỏi:
“Chẳng lẽ… tất cả chỉ là một cơn ác mộng sao?”
Nhưng sự thật đã nhanh chóng "tát vào mặt" hắn. Quang não hiển thị rõ ràng – khoang trước cơ giáp của hắn đột nhiên xuất hiện một tờ giấy.
Tờ giấy này khẳng định tất cả vừa rồi không phải ác mộng. Đó là sự thật!
Trên tờ giấy chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
“Lúc này mới gọi là đâm.”
Hắn cảm thấy như có một cú tát trời giáng giáng thẳng vào lòng tự tôn của mình. Nếu không phải chiếc 257 "nương tay" phút cuối, hắn chỉ có thể gặm nhấm nỗi nhục nhã của kỹ năng ăn vạ "ba xu". Đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng không buồn chơi cái trò đó.
Đâm? Đây mới gọi là đâm. Còn những gì hắn làm – chỉ là trò hề.
Uy phong muốn xây không được, lại thành hề hước bị mang ra mua vui.
Hứa Ý đã bay qua nửa lộ trình, cô cũng chẳng buồn bận tâm xem đám cơ giáp kia cuối cùng có thoát khỏi dây quặng không. Trong đầu cô chỉ hiện lên một ý nghĩ:
“Mấy cái móc này thật sự rất tiện! Về sau nhất định phải mua thêm vài cái để dự phòng.”
Quặng tuyến cô mua đúng là "đáng đồng tiền bát gạo". Lão bản không gạt cô, dây chịu được trọng lực cực tốt.
Chuyến đi tới Sao Phỉ Mang lần này tuy có chút phiền phức, nhưng nhờ vậy mà cô tiết kiệm được không ít thời gian.
Sau khi hoàn thành giao hàng ở Sao Đắc Phổ, Hứa Ý nhẩm tính:
“Hôm nay kiếm được kha khá rồi, có thể tự thưởng cho bản thân một chút.”
Cô cười hì hì, nhưng ngay lập tức tự nhủ:
“Tinh tệ thì ai lại chê nhiều? Thôi, chạy thêm hai đơn nữa vậy!”
Cô quyết định sau khi giao xong đơn cuối sẽ dành thời gian vệ sinh và làm một lượt bảo dưỡng cho cơ giáp 257.
“Lúc nào cũng cần phải giữ sạch sẽ, không thể để bụi bám được. Chỉ có sạch sẽ mới xứng đáng với những gì nó làm cho mình!”
Sao Đắc Phổ nằm cạnh Sao Á Tư, nơi Hứa Ý cực kỳ quen thuộc. Nền kinh tế ở đây phát triển hơn Sao Á Tư một chút, nhờ vào hệ thống kho bãi hậu cần lớn nhất toàn tinh tế đặt tại đây. Những đại lộ nối liền tinh hệ được quy hoạch chỉnh chu và hiện đại.
Hứa Ý chọn một điểm dừng gần nhất để giao đơn tiếp theo – một viện điều dưỡng. Cô không cần hạ cơ giáp, chỉ cần giao hộp cơm tận tay là xong.
Nhân viên viện điều dưỡng là một chị gái nhỏ, vừa nhẹ nhàng nhận hộp cơm vừa dành cho cô một nụ cười ôn nhu. Chị gái nhỏ xinh đẹp còn không quên gửi tặng lời khen.
Hứa Ý nghĩ thầm:
“Nếu khách hàng nào cũng dễ thương như chị gái nhỏ này thì thật là tốt biết bao!”
Tâm trạng của cô lập tức phấn chấn.
Hoàn thành giao hàng, cô lập tức quay về quỹ đạo về Sao Á Tư. Trên đường, cô rẽ vào một lối tắt quen thuộc, chỉ mất hai phút để đến địa điểm giao dược phẩm. Sau khi xác nhận hoàn tất giao hàng, 30 tinh tệ nhanh chóng được chuyển thẳng vào tài khoản.
Tuyệt cả là vời luôn ✪ ω ✪
Khi Hứa Ý chuẩn bị nhận thêm một đơn hàng khác thì người vừa nhận dược phẩm đột nhiên gọi cô lại.
Đó là một chàng trai trẻ, kiểu tóc thời thượng nhất hiện nay. Trên người anh mặc bộ đồ thể thao màu đen ôm sát, làm nổi bật những đường nét cơ thể rắn chắc.
Anh hơi nghi hoặc, bước tới hỏi:
“Xin hỏi, cô từ sao Phỉ Mang đến đây sao?”
Hứa Ý định đáp “đúng”, nhưng nghĩ kỹ lại thì không hẳn.
Cô vừa tiện đường ghé qua sao Đắc Phổ giao thêm một đơn cơm hộp, vòng đi một chút trước khi tới đây.
“Tôi mới từ Sao Đắc Phổ đến.”
Hứa Ý nghĩ thầm, chắc không ai để ý việc cô tiện đường nhận thêm đơn đâu nhỉ? Dân giao cơm hộp mà, ai chẳng làm thế!
Chàng trai trẻ nghe vậy, khẽ cười, ánh mắt như đã hiểu ra mọi chuyện:
“Quả nhiên là vậy.”
“Thế thì không sao cả.”
Nói xong, anh xoay người bước vào trong.
Trên không trung, màn hình quang não bật sáng theo âm thanh mở cửa. Hình ảnh hiện lên là chủ nhân của căn phòng trắng ở Sao Phỉ Mang – một người đàn ông cao gầy, mặc áo khoác bạc, đeo kính mắt xám tựa ánh sao, dáng vẻ thanh nhã nhưng đầy lạnh lùng.
“Thế nào? Tôi đoán không sai, đúng không?” Anh ta cười tự mãn.
“Không thể nào có người từ Sao Phỉ Mang đến Sao Á Tư trong vòng 30 giây.”
“Trừ tôi ra.”
Chàng trai trẻ khẽ nhếch môi, coi như đồng tình:
“Tôi vừa xem thời gian, việc giao dược phẩm chỉ mất đúng 30 giây, làm tôi suýt nhảy dựng. Nhưng khi hỏi, người giao hàng lại bảo mình từ Sao Đắc Phổ tới.”
Người đàn ông cao gầy bật cười, ánh mắt thoáng chút giễu cợt:
“Người giao cơm hộp tất nhiên phải làm theo yêu cầu của tôi, rằng trong 30 giây phải giao tới. Để đảm bảo điều đó, tôi đã trả thêm 10 sao tệ tiền boa cho dịch vụ giao tức thời.”
“Chỉ với 5 sao tệ là đủ để dùng dịch vụ này.”
Chàng trai trẻ gật đầu đồng tình.
Dịch vụ giao tức thời này được thiết kế đặc biệt: hệ thống tính toán quãng đường ngắn nhất từ điểm xuất phát tới đích, chia nhỏ lộ trình thành từng đoạn, mỗi đoạn do một cơ giáp vận tải phụ trách.
Giống như dây chuyền sản xuất, cách làm này giúp giảm hao phí và tăng hiệu suất đến mức tối đa.
Tuy nhiên, dịch vụ này chỉ giới hạn trong hệ thống hậu cần và giao cơm hộp, không thể cung cấp dữ liệu cho người ngoài.
Bây giờ, họ mới hiểu rằng 30 giây chính là thời gian ngắn nhất từ Sao Phỉ Mang tới Sao Á Tư.
Người đàn ông cao gầy thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
“Vậy mục tiêu tiếp theo của tôi là rút ngắn thêm một giây tinh tế.”
Chàng trai trẻ sững sờ, bật cười:
“Cậu điên hả?? 29 giây? Chúc cậu may mắn!”
Hứa Ý tiếp tục hoàn thành thêm hai đơn cơm hộp nữa rồi kết thúc công việc trong ngày.
Cơ giáp 257 của cô đáp xuống tại một khu vực lều tạm. Đây là nơi cô thường đỗ cơ giáp – và cũng là nơi cô chăm sóc “đứa con cưng” của mình.
“Đến đây nào, giờ để tôi lau sạch sẽ cho cậu.”
Hứa Ý xắn tay áo, chuẩn bị nước, vắt khăn, bắt đầu cẩn thận lau dọn từng ngóc ngách trên cơ giáp.
Trong khi đó, ở trạm năng lượng, không khí có chút kỳ lạ.
La Tái chết lặng nhìn chiếc cơ giáp bình thường kia. Nó đang “được” nhóm công tác trạm rút năng lượng cực kỳ tích cực.
Nhân viên trạm năng lượng nhắc nhở anh ta:
“Tiên sinh, năng lượng từ quán ăn không thể dùng để nạp thêm. Đó là loại năng lượng chứa nhiều tạp chất.”
La Tái gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc tiếp thu lời khuyên.
Nếu như đây Sao Đế Đô, chẳng ai dám làm chuyện tùy tiện như vậy. Nhưng nơi này Sao Á Tư.
La Tái thuận miệng hỏi:
“257 đang nạp loại năng lượng gì vậy?”
Nhân viên đáp với vẻ thản nhiên:
“Còn có thể là loại nào khác? Tất nhiên là năng lượng thông thường rồi.”
La Tái hơi đổi giọng, ánh mắt như lóe lên một tia ý vị sâu xa:
“Ở đây các anh… có thứ đó sao?”
…
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tới rồi, tới rồi đây.
Không biết vì sao, mỗi lần viết đều cảm thấy như có chút gì đó không trọn vẹn, giống như có quá nhiều điều muốn giải thích.
Chúng ta cứ từ từ tiến tới, từng chút từng chút một.
Quân trưởng liệu có tra ra được không ta? Hồi hộp quá đi mất!
Mình đã đọc hết tất cả các bình luận của mọi người, thật sự vừa vui vừa cảm động. Yêu các bạn nhiều lắm!
À đúng rồi, mình đã đặt làm một bìa truyện, không biết liệu có đẹp hay không. Đến lúc đó, mong mọi người cho mình chút ý kiến nhé!