Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Thêm năng lượng đầy đủ quả nhiên là khác biệt.
Chiếc cơ giáp cũ kỹ nhỏ bé này lại có thể sống sót đến giờ.
Ngay cả tiếng duang vang lên cũng trở nên dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Hứa Ý khẽ co mấy ngón chân, cơ giáp nghiêng mình lướt vào Tinh Quỹ, trượt đi theo quán tính, dường như chẳng cần thao tác điều khiển gì thêm.
Ha, quá là phê đi~
Hứa Ý co ngón tay, bấm nhẹ màn hình.
"Mi nha, thật biết cách tính toán. No bụng rồi mới chịu làm việc."
Cơ giáp tuy là một cỗ máy lạnh lẽo, nhưng con người thì luôn có tình cảm.
Ở cùng nhau lâu như vậy, sự ăn ý này có tiền cũng không mua được.
Dù ngoài miệng gọi là "cơ giáp cũ kỹ," nhưng mỗi khi động đến bất cứ dây dẫn nào, cô cũng không nỡ làm tổn thương nó.
Còn phải trông cậy vào nó kiếm tiền, nếu không tốt với nó thì tốt với ai đây?
Hứa Ý thở dài một cái, cơ giáp đã bay rất xa khỏi Sao Á Tư.
Ước chừng đã đi được một phần ba quãng đường.
Dự tính chỉ tốn khoảng 2% năng lượng.
Hứa Ý liếc mắt nhìn biểu đồ năng lượng, giật mình:
"Cái gì? Mẹ nó, ngốn tận 2.5% rồi sao?"
Tấm tắc, xem ra cổ nhân nói không sai: "Làm việc thì phải tận tâm, lười biếng chơi bời chỉ có chuốc lấy thất bại."
Chỉ vì một đơn hàng mà thiếu chút nữa làm cô phải chạy thêm mấy chuyến, năng lực làm việc cũng theo đó mà giảm sút.
Hứa Ý hít sâu một hơi, tập trung tinh thần.
Dùng hơn 0.5% năng lượng kia, cô nhất định phải kiếm lại.
Đi tới Sao Phỉ Mang không có đường tắt hay lối nhỏ, chỉ có Tinh Quỹ, mà điều này cũng đồng nghĩa rằng nơi đó căn bản không có người nghèo.
Điều đó đã định sẵn rằng cô chỉ có thể chọn đường thường.
Nhưng cách đi thì vẫn có thể thay đổi đôi chút.
Hứa Ý quyết định tranh thủ cơ hội này thử một cách bay mới.
Trên hành trình tới Sao Phỉ Mang, khí tầng rất ổn định, dòng khí êm dịu, hội tụ đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, độ cao và chênh lệch trong chuyến bay cũng không đáng kể.
Cô hít sâu, tập trung tinh thần, rồi khởi động chế độ xoay tròn. Từ tốc độ thấp - trung bình - đến cao tốc, khi đạt đến giới hạn cao tốc tối đa, Hứa Ý nhanh chóng chuyển sang chế độ phi hành. Cơ giáp như hóa thành một mũi khoan điện với mã lực bùng nổ, lao vút đi mạnh mẽ.
Khí tầng vốn không có quá nhiều trở ngại, dòng khí cũng rất lý tưởng. Nhờ vậy, cơ giáp đạt được tốc độ vượt xa bình thường, nhanh hơn 1.5 lần.
Điều đáng kinh ngạc nhất là, nhờ sức mạnh quán tính từ lần tăng tốc này, cơ giáp có thể duy trì hành trình suốt hai phần ba quãng đường còn lại mà không cần tiêu hao thêm nhiều năng lượng.
Tính ra, mặc dù chế độ xoay tròn tốn năng lượng hơn so với phi hành thông thường, nhưng nó chỉ cần sử dụng một lần, thật sự rất hiệu quả.
Đây là lần đầu tiên Hứa Ý thử cách bay này.
Cô đã muốn thử từ lâu, nhưng lần nào cũng không có điều kiện phù hợp.
Hoặc là cơ giáp không được nạp đầy năng lượng, hoặc là điều kiện khí tầng không đạt yêu cầu.
Lần này, mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Tranh thủ cơ giáp được nạp đầy năng lượng, chơi lớn một lần xem sao.
Thật may mắn, dường như cô đã thành công.
Sau khi chuyển từ chế độ xoay tròn sang chế độ phi hành, tay cô hầu như không cần chạm vào bảng điều khiển nữa.
Nói cách khác, cơ giáp chỉ cần dựa vào quán tính mà tự bay.
Hứa Ý thỉnh thoảng liếc nhìn bản đồ, từ hai phần ba quãng đường, rồi một phần ba quãng đường, càng lúc càng gần.
Nhưng lạ thay, vì sao tốc độ dường như không giảm đi bao nhiêu?
Bây giờ chỉ còn chưa đến hai tinh cự là tới Sao Phỉ Mang, mà tốc độ cũng chỉ giảm có 2%.
Hứa Ý: ?
Tìm mãi không ra nguyên nhân, thật kỳ quái.
Mãi đến khi chỉ còn cách Sao Phỉ Mang một khoảng ngắn, quang não mới chậm rãi thông báo, hóa ra trước khi cô phi hành đến đây, đội tuần tra của Sao Phỉ Mang vừa vặn bay qua đoạn đường này.
Nói cách khác, bọn họ đã sớm tách bớt các tạp chất không nhiều lắm trong dòng khí tại đây.
Chả trách mọi thứ trơn tru hơn hẳn.
Hứa Ý cười thầm, đúng là lời to.
Hứa Ý: Quá tuyệt đii!
Biết thế thì đã không cần dùng chế độ cao tốc, chỉ cần chế độ trung tốc là có thể đến được Sao Phỉ Mang.
Cũng may, năng lượng tiêu hao ít hơn cô dự tính một chút, khiến cô rất hài lòng.
Khi gần tới nơi, cô điều chỉnh một chút, giảm tốc một chút, lại điều chỉnh thêm chút nữa.
Phi hành ở chế độ cao tốc mà thắng gấp, quả thực rất có hại.
À, hại cho cơ thể cơ giáp. Còn cô thì không sao, da cô dày mà.
Sau đó, chiếc cơ giáp màu xám bạc 257 như một cô tiên rải hoa, uyển chuyển, đẹp đẽ mà lướt vào bầu khí quyển của Sao Phỉ Mang.
Nơi mà hộp cơm này cần được giao tới, là một khu vực dành cho giới giàu có.
Phong cảnh đẹp đến mức không thể tả, khiến mắt Hứa Ý không kịp xoay chuyển theo.
Cuối cùng, cô dừng lại trước một căn nhà màu trắng.
Phần lớn các căn nhà ở nơi đây đều được xây dựng từ khoáng thạch lam, vừa giản dị vừa xa hoa.
Hứa Ý nhìn biển số nhà, trong lòng thầm nghĩ, chỉ riêng căn nhà này thôi, chắc phải mất hơn một nghìn đơn đặt hàng mới mua được.
Cô còn chưa kịp làm gì, hệ thống cảm ứng đã vang lên:
[Cô là ai? Sao lại dừng ở đây?!]
Hứa Ý: … Cái giọng điệu này, đúng là khiến người ta khó đỡ.
Cô cố giữ bình tĩnh, trả lời:
“Xin chào, cơm hộp từ quán Ngôi Sao Á đã được giao đến, mời ngài nhận hàng. Ngoài ra, thẻ theo yêu cầu của ngài, tôi có thể mang thuốc đến từ Sao Á Tư giúp ngài.”
Hệ thống cảm ứng đáp lại một câu:
[Đến chậm như vậy, thuốc cũng chẳng cần nữa, bảo hắn chết đi.]
Hứa Ý nghĩ thầm, chết hay không chết, có liên quan gì đến tôi? Nhưng nói cô giao hàng chậm, cô không phục. Vì chuyến này, đến cả chiếc cơ giáp nhỏ của cô cũng phải thử cách bay mới.
Lòng thì phỉ nhổ, giọng cô vẫn nhẹ nhàng:
“Vậy, khách hàng, ngài có còn cần dịch vụ mang thuốc nữa không?”
Nếu khách huỷ đơn ngay tại đây, quán cơm sẽ trực tiếp chuyển 30 tinh tệ của đơn thuốc này cho cô, hơn nữa còn bồi thường thêm 5 tinh tệ phí bảo trì cơ giáp. Như thế, cô sẽ không phải mất công mang thuốc.
Hệ thống cảm ứng [đô] một tiếng, sau đó phát ra những âm thanh nghi ngờ, như thể vừa bị hành hung một trận.
Hứa Ý không chắc mình có nghe nhầm không.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, có người bước ra từ bên trong.
Đó là một người mặc áo khoác màu bạc, dưới mắt là quầng thâm gấu trúc, dáng người đàn ông cao lớn, nhưng không nhìn rõ mặt, vì anh ta đeo kính mắt màu xám bạc.
Loại kính này vốn đã rất đắt, mà kính màu xám bạc từ tinh tú là loại khoáng thạch hiếm mới được khai thác gần đây, cực kỳ quý giá.
Nếu không phải xác nhận rằng mình đang ở Sao Phỉ Mang, Hứa Ý suýt nghĩ mình đang đứng ở Sap Tây Tháp.
Khoáng thạch xám bạc từ tinh tú, chết tiệt, phải giàu đến mức nào chứ!
Người đàn ông cao lớn đưa cho Hứa Ý một cái hộp, căn dặn:
"Cái này mang đến Sao Á Tư, địa chỉ đã ghi trên đó."
Hứa Ý nhận lấy hộp, rồi đưa lại hộp cơm cho anh ta:
"Đây là cơm hộp mà ngài đã đặt. Chúc ngài dùng bữa vui vẻ."
Người đàn ông cao lớn không nhận, nói:
"Không cần, cô cầm ăn đi. Tôi chỉ cần tìm người mang thuốc."
Đậu mé? Có chuyện tốt như vậy sao?
Đây chẳng phải là Sao Phỉ Mang ư? Ở đây cũng có người tốt như vậy?
Người đàn ông cao lớn chẳng buồn để ý đến những hộp dung dịch dinh dưỡng kia, chỉ nói với Hứa Ý:
"Nhớ kỹ, nhất định phải giao đến địa chỉ này."
Nghĩ một chút, anh ta bổ sung:
"Tốt nhất là giao trong vòng đến 30 giây."
Rồi lại tự mình phủ định:
"Thôi, không cần. Cô giao được là tốt rồi."
Hứa Ý:
"À, được thôi."
Kính mắt của Người đàn ông cao lớn lóe lên một tia sáng xanh.
Hứa Ý đứng yên, anh ta liền phát ra âm thanh nghi hoặc:
"Hửm?"
Hứa Ý: "?"
Người đàn ông cao lớn:
"À, quên mất cô đến từ Sao Á Tư. Có lẽ chưa từng thấy thanh toán qua lam quang cảm."
Hứa Ý: "Ồ?"
Thanh toán qua lam quang cảm ưng! Ý anh ta là sẽ boa thêm tiền sao?
Người đàn ông cao lớn:
"Mở tính năng chuyển khoản cảm ứng của cô đi."
Hứa Ý dùng thiết bị cảm ứng tích hợp trên đồng hồ đeo tay của mình.
Dạo gần đây, giao cơm hộp đều tiện lợi hơn nhờ thiết bị đeo tay, chiếc đồng hồ này là mẫu rẻ nhất cô có thể mua được.
Khi mở tính năng chuyển khoản cảm ứng, nó phát ra hai tiếng "ong ong".
Người đàn ông cao lớn gần như rớt cằm xuống đất.
Lâu lắm rồi anh ta chưa thấy món đồ nào… ách, lạc hậu đến vậy.
Anh ta liếc nhìn chiếc cơ giáp đang đậu không xa, khẽ lẩm bẩm:
"2-5-7… seumnida?"
"Đây… là… gì vậy…"
Sao Á Tư đúng là nghèo đến đáng thương.
Khó trách họ phải nhận cả đơn giao cơm hộp từ xa như vậy, thậm chí còn cung cấp dịch vụ giao thuốc.
Không thêm chút tiền boa, thật sự là không nỡ.
Kính mắt của người đàn ông lại lóe lên một tia lam quang, giao dịch hoàn tất.
Đồng hồ của Hứa Ý khẽ rung lên. Không ngờ, cô nhận được hẳn mười tinh tệ tiền boa.
Cảm động quá!
Người đàn ông cao lớn quay vào nhà. Cánh cửa lớn khép lại, nhưng hệ thống cảm ứng vẫn không buông tha, vang lên giọng ca trầm lắng:
"Tôi tiễn bạn ra tận nghìn dặm, bạn lại lặng lẽ biến mất giữa đêm đen trắng mờ mịt…"
Hứa Ý: Ặc.
Cô ngồi lên cơ giáp, trong khi hệ thống cảm ứng vẫn ngân nga bài ca từ biệt.
Lắc đầu một cái, Hứa Ý thầm nghĩ, thiết lập này đúng là vừa bi thương vừa thú vị.
Sau đó, cô mở bảng đơn hàng và bật bản đồ.
Mở giao của quán cơm hộp, cô tìm thử xem có đơn nào cần giao tới Sao Á Tư, nhưng không có.
Tuy vậy, lại có một đơn đặt hàng tới Sao Đắc Phổ, nằm ngay sát bên Sao Á Tư.
Chọn nó vậy.
Hứa Ý nhận đơn và khởi động cơ giáp.
Lần này, cô vận hành chế độ bay mới một cách thành thạo hơn.
Hình thức chuyển động xoay tròn, tăng tốc từ chậm đến trung tốc, sau đó đạt đến giới hạn của trung cao tốc. Đúng lúc đó, cô chuyển sang chế độ phi hành. Tiếng động ầm ầm của động cơ bị cắt đứt bởi âm thanh "duang".
Chiếc cơ giáp xám bạc như búng tay một cái, đột nhiên biến mất vào hư không.
Cánh cửa lớn màu trắng của ngôi nhà lập tức vang lên giọng nói từ hệ thống cảm ứng:
"Tôi tiễn bạn đến tận chân trời, bạn - vẫn - còn, hay không?"
Khoan đã, cảm ứng vừa lóe qua là gì vậy?
Hệ thống cảm ứng chuyển sang cảnh báo đỏ rực, kéo còi inh ỏi:
[Chủ nhân, có chuyện lớn rồi, chuyện lớn rồi!]
Từ trong nhà vọng ra tiếng đáp lại lạnh lùng:
"Mày vừa rồi ca hát chưa đủ sao? Im miệng, đừng làm phiền!"
[Chủ nhân, ngài không nghe rõ sao, đó là…]
[Tổn thất!]
Hệ thống cảm ứng đột nhiên im bặt.
Hứa Ý tiếp tục hành trình, băng qua những con phố bao quanh Sao Phỉ Mang, đến quán ăn nằm ở rìa khu vực.
Sau khi giao hộp cơm, cô chuẩn bị khởi hành trở lại.
Nhưng đúng lúc cô nhập tọa độ quỹ đạo, một sự việc bất ngờ xảy ra.
Hứa Ý gặp phải một trong những chuyện mà người ta vẫn đồn thổi: “Việc người đứng đắn không thèm làm.”
Nói cách khác… cô bị ăn vạ.
Một chiếc cơ giáp màu nâu, kiểu dáng 259, đột ngột chắn ngang trước mặt Hứa Ý, không chút khách khí mà chặn đường.
Từ bên trong, một giọng nói ngạo mạn vang lên qua hệ thống khuếch thanh của quang não, giọng điệu đầy khiêu khích:
“Ông đây vừa tậu chiếc cơ giáp mới, bị mày đâm hỏng rồi! Mau bồi thường!”
Hứa Ý chỉ biết câm nín, không buồn phản ứng.
Trong tình huống bình thường, nếu có điều gì muốn nói, chủ cơ giáp chỉ cần dùng quang não dẫn âm là đủ. Nhưng kẻ này rõ ràng không phải chỉ muốn nói, mà là cố tình gây sự. Hắn dùng cả hệ thống khuếch thanh, âm thanh vang rền như loa rao vặt, chẳng khác gì kiểu quảng cáo chợ búa:
“Thuốc diệt gián, thuốc diệt chuột, thuốc trị mối đây!”
Tiếng vọng vang khắp nơi, khiến ai nghe cũng phải chú ý.
Nhưng thật ra, mi cũng làm ơn suy nghĩ một chút được không?
Hứa Ý đang điều khiển một chiếc 257 siêu nhẹ, vậy mà mi nói nó đâm hỏng chiếc 259 kiểu mới của mi? Nếu chuyện này lan ra, e rằng cả tinh hệ sẽ cười rụng cả răng.
Thà mi nói thẳng:
“Ta tới cướp tiền!”
Nghe còn hợp lý hơn!
Hứa Ý khẽ thở dài.
Cô đang vội giao cơm hộp, thật sự không có thời gian đối phó với kiểu ăn vạ vô lý này.
Cô mở hệ thống dẫn âm, thẳng thắn hỏi người trong chiếc cơ giáp màu nâu 259:
“Anh muốn bao nhiêu?”
_____________
Editor: Nay tui ra chương hơi muộn, chỗ tui lạnh rùi, chỗ mọi người có lạnh khum? Nhớ giữ sức khỏe đón Tết nhaa ヾ(•ω•`)o.