Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Nhân viên trạm năng lượng đáp ngay, giọng điệu đầy tự hào:

“Có chứ, có chứ! Ở đây thứ gì cũng có hết!”

“Đừng nói là 257, ngay cả 256 mà anh muốn cũng có được. Đây là trạm xịn nhất toàn tinh tế mà!”

La Tái: “…”

256 hóa thạch cũng không thắng nổi cái miệng của anh.

La Tái vẫn chưa chịu từ bỏ. Nếu đây là trạm năng lượng lớn nhất Sao Á Tư, chiếc 257 kia chắc chắn từng ghé qua. Nhưng liệu có làm ai để ý không?

Anh ta đổi sang cách hỏi khác:

“Có ai từng thấy chiếc 257 nào nhanh hơn cả 259 không? Nghe vô lý nhỉ, trừ khi nó dùng năng lượng siêu cấp?”

Nhân viên trạm lắc đầu, chắc nịch:

“Siêu năng lượng cũng không ăn thua đâu. 257 là đồ cổ, dùng siêu năng lượng chẳng khác gì tự đốt mình. Trừ phi…”

La Tái mắt sáng rỡ, lập tức hỏi:

“Trừ phi cái gì?”

Nhân viên làm vẻ mặt bí hiểm, cười mỉa:

“Trừ phi chiếc 257 đó chính là… một ‘quái vật’ trong tinh tế. Có những thứ, đúng là không thể giải thích nổi, ha ha!”

La Tái: “…”

Tôi hỏi về 257, ai mời ông kể truyện ma vậy?

Ai ngờ trạm năng lượng giờ còn cung cấp dịch vụ “giải trí” miễn phí thế này.

Khi nhân viên trạm đi xử lý việc gấp, cậu học trò nhỏ học việc tiếp tục nạp năng lượng cho chiếc 259 của La Tái. Lúc này, từ xa, một vòng ánh sáng lam tím chớp lóe xuất hiện.

Ánh sáng ấy rực rỡ nhưng đầy kiêu hãnh, tựa như bước ra từ giấc mơ.

La Tái khẽ nheo mắt, gần như không nghe thấy chính mình khẽ “hừ” một tiếng.

Ánh sáng lam tím ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ngay bên cơ giáp của anh.

Một cơ giáp màu vàng kim sáng chói hiện ra, như ánh mặt trời giữa không gian lạnh lẽo.

Từ chiếc cơ giáp ấy, một người đàn ông bước xuống. Anh mặc phi hành y màu xanh sẫm, dáng đứng thẳng tắp. Dưới cặp kính bảo vệ là đôi mắt đào hoa long lanh, lấp lánh như chính khí chất tỏa ra từ anh.

Cậu học trò nhỏ bên cạnh không kiềm được cảm thán:

“Không hổ là người đẹp trai nhất tinh tế!”

La Tái: “…”

Người này, anh không thể quen hơn. Hai mươi sáu năm nhìn mặt nhau, không sót một ngày.

Người đàn ông tháo kính, mỉm cười đầy hài hước:

“Ồ, vẫn phải nạp năng lượng sao? Hay anh vừa nhớ ra mình có em trai nên chạy tới đây tìm em?”

La Tái: “…”

Anh nghẹn họng, không biết đáp sao.

Người đàn ông bật cười lớn:

“Em cứ tưởng anh giống em, sao cái đầu như trẻ lên ba vậy?”

La Tái rốt cuộc không nhịn được, buông một chữ:

“CÚT!”

“Có người tự mắng chính mình như vậy không?”

Người đàn ông cao lớn vỗ mạnh lên vai La Tái, vẻ như trách móc nhưng không giấu được nét trêu chọc.

Hai người họ là anh em, nhưng cũng không hoàn toàn là một thể.

Một cặp anh em sinh đôi khác trứng.

Cả hai đều cao lớn, nhưng gương mặt và tính cách hoàn toàn khác nhau.

La Tái được phong làm quân trưởng vào đúng năm La Trụ trở thành người đứng đầu toàn bộ hệ thống trạm năng lượng trong tinh tế.

Nếu không phải cơ giáp quân dụng của La Tái không cần lo lắng về vấn đề năng lượng, chỉ e rằng anh cũng phải chạy đến cầu xin La Trụ giúp đỡ.

Dẫu vậy, La Trụ vẫn luôn tự cho mình giỏi hơn La Tái một chút.

Anh ta lướt mắt nhìn chiếc cơ giáp màu tím rực rỡ mà La Tái đang điều khiển.

Không chừng tên này đang âm thầm thực hiện nhiệm vụ gì đó, nếu không thì làm sao lại chạy quanh với loại cơ giáp phô trương đến thế?

Nếu không phải vì chuyến kiểm tra trạm năng lượng ở Sao Á Tư, chắc chắn anh cũng không có cơ hội gặp được La Tái ở đây.

Là anh em, có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.

“Nói đi, muốn hỏi gì?”

La Tái chăm chú quan sát ánh mắt của cậu học trò nhỏ đang làm việc tại trạm năng lượng.

La Trụ lại thản nhiên đáp, không chút để bụng:

“Người của em đều là người thành thật cả.”

La Tái đặc biệt khó chịu với kiểu giọng điệu này của em trai mình.

Rõ ràng đang làm việc đàng hoàng, nhưng lời nói lại khiến mọi thứ nghe giống như một kẻ làm điều mờ ám.

Nghe lời này, không biết lại tưởng cậu ta là thủ lĩnh một băng đảng nào đó.

La Trụ hiểu rõ tính cách của anh mình, nhưng hắn vẫn cứ như vậy, có muốn sửa cũng không nổi.

“Nếu anh không nói, em đi đây. Anh nghĩ em rảnh rỗi lắm sao?”

La Tái đưa chân đá nhẹ vào hắn, tất nhiên có tính toán lực đạo rất chừng mực.

La Trụ làm bộ khoa trương nhếch miệng cười:

“Em đi, được chưa!”

Lúc này, La Tái mới chậm rãi lên tiếng:

“Xem thử có phải có chiếc 257 đã từng đến đây nạp năng lượng không.”

La Trụ ngẩn người, hỏi lại:

“Cái gì cơ?”

“257? Không phải loại cơ giáp tư nhân sao? Anh tìm nó làm gì?”

La Trụ vốn rất thông minh, hơn nữa giữa hai anh em luôn có sự ăn ý như thần giao cách cảm.

Anh nhanh chóng nhận ra sự gấp gáp trong việc La Tái tìm chiếc 257.

La Tái nhàn nhạt đáp:

“Vì nó quá nhanh.”

Ánh mắt anh ta lóe lên một tia cảm xúc khó đoán.

La Trụ lập tức bắt được biểu hiện ấy.

Có thể khiến anh mình tự thân đến Sao Á Tư, hơn nữa chỉ vì một chiếc 257, thì rốt cuộc nó nhanh đến mức nào?

Không ngoa khi nói rằng, thứ đồ này đáng lẽ nên được đưa vào danh sách phế liệu từ lâu.

Sự tò mò của La Trụ lập tức bị khơi dậy.

Thời điểm đứng đắn trông anh thực sự khá nghiêm túc.

“Việc này dễ thôi, chỉ cần kiểm tra bản ghi chép là biết. Cần gì anh phải đích thân tới đây?”

La Tái không trả lời.

Nếu mọi chuyện thật sự đơn giản như thế, anh ta đã chẳng phải từ Sao Đế Đô tới đây.

Ngay cả khi có bản ghi chép, liệu chỉ cần nhìn thông tin của chiếc 257 đó là có thể xác định được ai là người điều khiển nó sao?

La Trụ sải bước chân dài, đi thẳng vào phòng điều khiển chính của trạm năng lượng.

Việc truy xuất dữ liệu diễn ra rất nhanh, chỉ mất vài giây.

Một hình ảnh hiện lên trong không trung, xác nhận rằng trước đó không lâu, quả thật có một chiếc 257 từng đến đây nạp năng lượng.

La Trụ ra hiệu cho La Tái vào xem.

Anh nghĩ rằng anh mình sẽ tỏ ra hưng phấn, nhưng nét mặt của La Tái vẫn bình thản như cũ.

La Trụ: “???”

La Tái bình tĩnh nói:

“Mở thêm thông tin cơ bản của chiếc 257 đó đi.”

La Trụ làm theo, bấm mở hồ sơ đăng ký của chiếc 257 trong cơ sở dữ liệu.

[Thông tin hiện lên:

Mã số: 257

Số hiệu: 002

Màu sắc: Sơ đại hoa râm

Ngày rời khoang: Ít nhất 5 năm trước

Trạng thái bảo trì: Tốt đẹp

Chủ cơ giáp: Tiền Bạc Bạc.]

La Trụ hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

La Tái trả lời: “Xem ngày sản xuất của Tiền Bạc Bạc đi.”

La Trụ liếc mắt nhìn, rồi bật thốt: “CMN!”

Đây đúng là một món đồ cổ! Thậm chí còn thuộc dạng “di sản tổ tiên” để lại.

La Trụ bật cười:

“Anh như vậy không được nha, La Tái. Không thể khinh thường tiền bối. Biết đâu lão nhân gia có kỹ năng đỉnh cao, điều khiển thần sầu thì sao?”

La Tái bình thản đáp:

“Đúng vậy, kỹ năng điều khiển đỉnh cao đấy. Trung bình một năm lái cơ giáp một lần, mỗi lần không quá hai giây.”

Ta mẹ nó!

Hai giây, đây là cái khái niệm gì? Tiền Bạc Bạc ông cụ bước lên cơ giáp, mở cửa khoang, leo vào, ngồi xuống, sờ nhẹ bảng điều khiển, sau đó chạy đúng 180 mét, rồi dừng lại, tắt bảng điều khiển, mở cửa khoang, và bước xuống.

Ha hả, một quy trình vô cùng “thành thục” và “lưu loát”.

Hai giây.

Đến mức này, ngay cả La Trụ cũng không biết phải nói gì thêm.

“La Tái, rõ ràng là do bên các anh không làm đúng quy trình. Ai cho phép các anh không cập nhật lại hồ sơ thông tin?”

La Tái trả lời thẳng:

“Cơ giáp vào tay ai, phải đăng ký dưới tên người đó. Đến trẻ con cũng hiểu điều này.”

La Trụ bĩu môi:

“Cho anh xem thông tin cơ bản, không phải để anh cằn nhằn!”

La Tái giải thích:

“Số hiệu 002, đời đầu của dòng 257. Khi mới ra mắt, nó nằm trong danh sách được bảo vệ hàng đầu theo luật pháp tinh tế. Nếu một chiếc cơ giáp đã đạt tới tuổi nhất định mà không có bất kỳ sự cố nào trong hồ sơ, chủ sở hữu đầu tiên sẽ mãi mãi giữ quyền sở hữu trên danh nghĩa.”

La Trụ kinh ngạc:

“Thật sao? Vậy chẳng phải rất phiền phức?”

La Tái khoanh tay trước ngực, bình thản nói:

“Chủ cơ giáp tối đa chỉ được có quyền sở hữu trên danh nghĩa 10 chiếc. Nghĩa là, chỉ cần Tiền Bạc Bạc mãi khỏe mạnh, thì cơ giáp này mãi mãi thuộc về ông ta, bất kể qua tay bao nhiêu người.”

La Trụ tò mò:

“Vậy nếu chủ mới của cơ giáp xảy ra vấn đề gì, thì cũng ghi nhận lên tên ông ta sao?”

La Tái giải thích thêm:

“Ông ta chỉ giữ quyền danh nghĩa. Còn vấn đề gì phát sinh thì đã có bộ phận liên quan điều tra.”

La Trụ thắc mắc:

“Vậy ý anh là, chiếc 257 này từ trước đến nay không có một vấn đề nào, bình lặng như gà?”

La Tái gật đầu.

Đây chính là nguyên nhân khiến khó lần ra ai thực sự điều khiển chiếc 257.

Bất kể cơ giáp này được truyền lại từ chủ đời đầu hay từ hồ sơ lưu trữ của Tinh Quỹ, mọi thông tin đều không có gì rõ ràng.

Tuy nhiên, việc xác nhận nó từng nạp năng lượng tại Sao Á Tư cũng xem như một chút manh mối.

La Trụ hỏi vấn đề anh tò mò nhất:

“Nó nhanh đến mức nào mà khiến anh phải sốt sắng như vậy?”

La Tái đáp, giọng điềm nhiên:

“Cũng chỉ vượt qua anh hai lần thôi, không có gì đặc biệt.”

La Trụ trợn tròn mắt: “!!”

La Trụ nghĩ đến chiếc cơ giáp mới đổi của mình, tâm trí bỗng nhiên thấy ngứa ngáy.

“Nếu em thử đấu với nó thì sao?”

La Tái nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc: “Đừng nói giỡn.”

La Trụ: Ta mẹ nó, không phục.

Trong lòng anh âm thầm nghĩ, đợi đến khi tìm được chiếc 257 đó, đấu một trận sẽ rõ ràng. La Trụ, người có thể khống chế toàn bộ hệ thống trạm năng lượng của tinh tế, đâu phải chỉ là cái tên hữu danh vô thực.

La Tái rời đi.

La Trụ khoanh tay dựa vào chiếc cơ giáp màu vàng rực rỡ của mình, chìm vào trầm tư.

“Một chiếc 257 đời đầu, tôi không tin nó có thể nhanh đến mức nào.”

Cậu học trò nhỏ làm việc ở trạm năng lượng nghe đến đó, suýt nữa đánh rơi dụng cụ trong tay xuống đất.

Đó chẳng phải chính là chiếc 257 mà cậu đã từng nạp năng lượng sao?

Nếu đúng là vậy, thì nó còn nhanh hơn cả quỷ thần!

Cậu không dám nói. Cậu cũng không dám hỏi.

Ở phía xa, một chiếc cơ giáp màu lam đậm lướt tới. Lớp sơn bóng loáng với vẻ đẹp huyền bí và xa hoa vừa nhìn đã biết là đẳng cấp hàng đầu.

Cậu học trò nhỏ vẫn đang ngây ngốc thì bị quát:

“Thất thần cái gì? Mau làm việc đi, nhanh lên!”

Cậu giật mình, lắp bắp:

“Vâng, tôi làm ngay đây.”

Chiếc cơ giáp màu lam thông qua hệ thống liên lạc nội bộ đưa ra yêu cầu:

“Nạp đầy năng lượng cấp đỉnh.”

Cậu học trò nhỏ vội vàng đáp lại:

“Được rồi, thưa quý khách.”

Vừa nơm nớp lo sợ vừa nhanh chóng thao tác để rót năng lượng vào chiếc cơ giáp xa hoa đó, bỗng nhiên cậu nghe thấy hệ thống liên lạc phát ra giọng nói:

“Cho hỏi, có ai nhìn thấy một chiếc cơ giáp 257 đi ngang qua đây không?”

Cậu học trò nhỏ suýt nữa làm rơi dụng cụ lần thứ hai.

… 

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tui lại đến đây! Không đúng, phải nói là “cá mặn” lại bò lên đây nữa rồi.

Hôm nay hơi trễ một chút, bởi vì tui muốn bay đến tinh tế hehe.

Chương này chủ yếu là để thêm một kẻ địch tiềm tàng cho chị gái nhỏ Hứa Ý, hehe.

Chị gái nhỏ Hứa Ý bận rộn thật đấy! Chỉ cần sơ suất một chút là phải đối đầu với bao nhiêu người, đến tui cũng cảm thấy mệt thay cô ấy. Nhưng mà cô ấy đã tự mình tuyên bố: “Có tiền thì tránh nói, cứ đường rộng mà bay thôi.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play