Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Sao Á Tư

Không gian cực kỳ im ắng.

La Tái cố ý chọn thời điểm yên tĩnh nhất để đến. Cơ giáp của anh ta đáp xuống kho dự trữ khẩn cấp của Liên Bang. Ngoại trừ quản lý kho, không ai biết rằng quân trưởng đã tới đây.

Người quản lý kho hoảng sợ đến mức tay chân luống cuống, không biết liệu có chuyện hệ trọng gì sắp xảy ra.

Thế nhưng, quân trưởng chỉ đưa ra hai mệnh lệnh cho ông:

"Một, tuyệt đối giữ bí mật hành tung của tôi; hai, chuẩn bị cho tôi một chiếc cơ giáp dòng 259 phổ thông."

Sau đó, La Tái thay bộ cảnh phục, điều khiển chiếc cơ giáp màu tím đặc trưng của Sao Á Tư và rời khỏi kho dự trữ.

Đây là thời điểm Sao Á Tư nhộn nhịp nhất.

Mặc dù vậy, nó vẫn chậm hơn Sao Đế Đô khoảng năm đơn vị thời gian.

Ở Sao Đế Đô, vào giờ cao điểm, cơ giáp lướt qua như gió, hiếm khi có chiếc nào dừng lại.

Còn ở Sao Á Tư, từng chiếc cơ giáp giống như những ông già xếp hàng nhàn nhã, rõ ràng là có rất nhiều thời gian nhưng vẫn làm ra vẻ vội vã.

Trật tự nơi này xem như tạm ổn, nếu bỏ qua những tiếng cãi vã không ngừng:

"Tao nói cho mày biết, bớt chắn đường ông đây không thì liệu hồn với tao!"

“Thử hộ tao cái, loại xúi quẩy không biết tốt xấu”

"Các người tránh hết qua một bên đi, không thấy hàng dài phía sau sao?"

"Bớt nói nhảm, tránh ra ngay!"

Tiếng ầm ầm của động cơ vang lên, những chiếc cơ giáp lao đi như muốn ganh đua ai to tiếng hơn.

La Tái khẽ nhíu mày.

Đột nhiên, anh ta cảm thấy có lẽ việc ngồi ở Sao Đế Đô quan sát Sao Á Tư qua vệ tinh là đủ để hiểu tình hình.

Nhưng tận đáy lòng, anh ta không thể làm ngơ cảm giác mãnh liệt này.

Đặt chân trực tiếp đến Sao Á Tư, dù không thu hoạch được gì, vẫn có cảm giác chân thực hơn so với nhìn qua hình ảnh vệ tinh.

Bởi lẽ, tại đây, anh ta có một cảm giác mạnh mẽ rằng chiếc 257 đang ở rất gần.

Nó chắc chắn đang ở đây.

La Tái chọn một vị trí chiến lược, nơi có thể quan sát toàn bộ giao lộ chính của Sao Á Tư - điểm mà tất cả luồng giao thông đều giao nhau trước khi tỏa đi khắp nơi. 

Chỉ cần chiếc 257 xuất hiện, nó sẽ không thể thoát khỏi tầm mắt của anh ta.

La Tái tin tưởng vững chắc vào phán đoán của bản thân.

Tuy nhiên, vận may không đứng về phía anh ta.

Thời điểm đông đúc nhất của Sao Á Tư qua đi. Lưu lượng cơ giáp trên các giao lộ giảm mạnh, chỉ còn lác đác vài chiếc. Những cơ giáp còn lại, hoặc lòe loẹt màu sắc, hoặc kiểu dáng kỳ quái, khiến khóe môi La Tái bất giác giật giật.

Anh ta liên hệ với hệ thống cảnh sát Sao Đế Đô, kiểm tra tình hình tuần tra của Sao Á Tư.

Hệ thống thông tin không hề có dữ kiện hay tin tức nào liên quan đến chiếc 257, tình hình Sao Á Tư vẫn yên bình như mọi khi, không có sự cố gì xảy ra.

La Tái nghĩ đến cảnh tượng nơi giao lộ ngăn nắp trật tự vừa rồi, cảm thấy có chút không hợp lý.

Nếu những người sống ở Sao Á Tư đã quen với nhịp sống chậm rãi thế này, thì làm sao một chiếc 257 có thể đạt đến tốc độ kinh hoàng như vậy?

Ngay cả những chiến binh dày dặn kinh nghiệm cũng cần ít nhất mười năm để rèn luyện trong không gian mới đạt được tốc độ đó.

Nguyên soái Tưởng Hàn phải mất tới chín năm để đạt kỷ lục 5.61 lần tốc độ.

Vậy mà chiếc cơ giáp 257, ngay cả ký hiệu đuôi của nó anh ta cũng không nhìn rõ.

Càng nghĩ, La Tái càng cảm thấy chiếc 257 kia mang một sắc thái thần bí khó tả.

Nhưng, hễ tồn tại, tất có lý của nó.

La Tái nghĩ rằng hắn nên thay đổi cách nhìn nhận, thử đổi suy nghĩ một chút.

Có lẽ phòng thủ không phải là lựa chọn duy nhất. Chủ động xuất kích mới là giải pháp.

Có lẽ Trạm năng lượng lớn nhất của Sao Á Tư sẽ có chút manh mối.

La Tái khởi động cơ giáp.

Đã từ rất lâu rồi anh ta không sử dụng dòng 259 phổ thông này, đến mức khi vừa khởi động, anh ta có chút không quen với tốc độ của nó, thật sự quá chậm.

Hơn nữa, chiếc 259 này thật sự quá phổ thông, đến mức không thể tự hoạt động trong Tinh Quỹ, bắt buộc phải thao tác thủ công để điều khiển.

Có lẽ vì bánh răng đã lâu không được bảo dưỡng, hoặc có thể cảm ứng từ đã không còn nhạy bén. Dù lý do là gì, hiện tại nó không khác gì một đống sắt vụn, di chuyển một chút liền phát ra tiếng ầm ầm như cãi nhau.

Với tốc độ thế này mà đến được trạm năng lượng, cơ giáp có thể còn chịu được, nhưng người lái chắc chắn sẽ đói lả.

La Tái tìm một quán ăn trông có vẻ không tệ gần đó rồi hạ cánh.

Dịch vụ phục vụ ở đây rất chu đáo, ngoài mong đợi của anh ta.

Anh ta vừa dừng cơ giáp, đã có người tiến đến hỗ trợ, thậm chí còn hỏi anh ta có muốn nạp đầy năng lượng cho cơ giáp không. Chỉ cần mua dung dịch dinh dưỡng từ 50 tệ trở lên, sẽ được miễn phí một lần nạp năng lượng.

La Tái rất vui vẻ mua sắm.

Anh ta mua mỗi vị dung dịch dinh dưỡng một chai, khiến người phục vụ coi anh ta như đại gia mà chăm sóc.

Ở góc quán ăn, vài nhân viên giao hàng đang đợi dung dịch dinh dưỡng đã đóng gói.

Khi nhìn thấy La Tái, họ kín đáo trao nhau ánh mắt, nụ cười đầy hàm ý.

“Ha, lông dê thì phải cạo từ trên thân dê. Chẳng lẽ thực sự có kẻ ngốc nghĩ rằng năng lượng miễn phí này là món hời sao?”

“Cũng có thể, người có tiền thì đâu tính toán chút tiền lẻ như vậy.”

Hứa Ý chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.

Dù sao cô cũng không uống dung dịch dinh dưỡng, càng không nạp năng lượng cơ giáp ở những nơi kiểu này nên không việc gì phải bận tâm.

Hôm nay, đơn đặt hàng ít đến thảm thương, lại toàn là những đơn gần, tiền chẳng kiếm được bao nhiêu.

Thở dài một cách sâu kín, Hứa Ý đang định nhấc hộp cơm lên rời đi thì trưởng ca gọi cô lại.

“Hứa Ý, giúp một chút. Có khách hàng vừa đặt đơn, tiện thể nhờ mang hộ một ít thuốc.”

Hứa Ý hỏi: “Đưa đến đâu?”

“Sao Phỉ Mang.”

Cả quán lập tức xôn xao: “!!”

Mẹ nó, Sao Phỉ Mang. Đi một lần sợ một lần, có điên mới đi lần nữa.

Trưởng ca biết không ai muốn đi, cuối cùng chỉ có thể kêu Hứa Ý.

“Khách hàng đồng ý trả 20 tinh tệ thù lao.”

Hai mươi tinh tệ!

Đôi mắt Hứa Ý sáng lên như đèn pha.

Gấp mười lần tiền boa cô từng nhận được ở Sao Lai Dịch lần trước đó!!!

Những nhân viên giao hàng khác nhìn thấy biểu cảm của cô, liền khuyên ngăn:

“Này, cô thực sự định đi sao?”

“Đó đâu phải Sao Lai Dịch. Xa thì đã đành, lại còn cực kỳ nguy hiểm. Người ở đó chẳng ai bình thường cả.”

Không phải ngẫu nhiên mà nơi đó gọi là Sao Phỉ Mang.

Nghiêm khắc mà nói, Sao Phỉ Mang vốn là trung tâm của tầng lớp trung sản, tất nhiên không thiếu tiền. Nhưng lịch sử làm giàu của nó lại nhờ vào việc cướp bóc để tích lũy vốn. Người dân nơi đó như mang gen cướp bóc trong máu.

Nói cách khác, dù không thiếu thốn, họ vẫn thích cướp bóc.

Hơn nữa, pháp luật ở tinh cầu này rất “dân chủ”, chỉ cần không đến mức cướp cả tinh cầu, những vụ nhỏ nhặt chỉ cần nộp phạt vài tinh tệ là xong.

Nơi này còn cực kỳ bài ngoại, người từ tinh cầu khác đến gần như không thể tìm được công lý, chỉ có thể chịu phạt.

“Hứa Ý, nói thật, 20 tệ đó còn chưa đủ để cô bù lại tiền bị cướp đâu”

“May mắn không bị ăn cướp thì cũng bị ăn vạ.”

Hứa Ý sửng sốt: “Ăn vạ?”

“Chứ sao. Bây giờ họ không thích cướp nữa, mà chuyển sang trò ăn vạ.”

Hứa Ý: Thật là, ăn vạ ở đâu cũng có. Nhưng mà…

Trưởng ca nhìn ra sự do dự của Hứa Ý, cũng không ép buộc cô: “Thôi được rồi, để tôi nói lại với khách.”

Hứa Ý: “Khoan đã!”

“Nếu họ trả 30 tinh tệ, thì tôi sẽ đi.”

Những nhân viên giao hàng khác: Cô ta điên rồi sao??!

Không ngờ, khách hàng lại đồng ý.

Hứa Ý nhận đơn hàng. Lượng đồ không ít, lại toàn dung dịch dinh dưỡng loại đắt tiền, xem ra là khách hàng thổ hào.

Hành trình này, 30 tinh tệ, trừ phí năng lượng, nếu trên đường về nhận thêm một đơn nữa, ít nhất cũng kiếm được hơn 50 tinh tệ. Quả là một ngày bội thu.

Trưởng ca còn hỏi cô có muốn nạp đầy năng lượng miễn phí cho cơ giáp không.

Hứa Ý suýt chút nữa ngã lăn ra đất.

“Thôi, không cần, cảm ơn!”

Năng lượng đó cô nào dám dùng?

259 dùng không sao nhưng 257 của cô dùng thì có sao nha!

Còn chiếc 257 thì hoàn toàn không thể so sánh với người ta. Một chút trục trặc nhỏ cũng có thể trở thành vấn đề trí mạng.

Để bảo toàn "mạng sống" cho chiếc cơ giáp rách nát này, tốt nhất là đi đến trạm năng lượng lớn. Nghĩ đi nghĩ lại, tiền cần chi thì cứ chi, sao lại phải lăn tăn?

Hứa Ý xách hộp cơm lên, tình cờ thấy vị khách “danh tác” khi nãy đang thưởng thức dung dịch dinh dưỡng.

Nói sao nhỉ, người có tiền đúng là khác biệt. Ngay cả uống một chai dung dịch dinh dưỡng cũng có thể toát lên vẻ đẹp tinh tế.

Nhìn xem, một tay nâng chai, nhẹ nhàng chạm môi mỏng, từng ngụm từng ngụm, thong thả ung dung, cứ như đang thưởng thức soda vậy.

Nhưng mà, dung dịch dinh dưỡng này đâu phải thứ tiện lợi gì cho cam. Thiếu chút đường đã không đủ dinh dưỡng, để lâu vài giờ là cơ giáp bãi công ngay!

Thật không hiểu nổi!

Nhưng, việc của người ta không đến lượt cô phải bận tâm. Cô đâu có được uống.

Hứa Ý vòng qua mấy con phố, cuối cùng trèo lên chiếc cơ giáp rách nát của mình.

Khu lâm đình này thuộc hạng tồi tàn nhất, không hề có quy tắc gì, chỉ cần tìm được chỗ trống là có thể đỗ.

Thế nên, khu vực này chen chúc toàn những chiếc 259 cũ kỹ, xiêu vẹo, nằm ngang nằm dọc chẳng theo thứ tự nào.

Một đống 259 xếp lớp trong khu đỗ xe, chiếc 257 xám bạc của cô lẩn khuất ở giữa, không nhìn kỹ còn tưởng là cái cabin gắn thêm để chở hàng hóa lặt vặt.

Nhìn cảnh đó, ngay cả Hứa Ý cũng không nhịn được cười.

Sau khi thanh toán phí đỗ xe, cô khởi động cơ giáp.

Ôi trời, năng lượng chỉ còn lại 3%.

Rõ ràng lúc quay về vẫn còn 5% mà.

Đỗ xe thôi mà cũng hao năng lượng, thật hết nói nổi.

Không dám lái quá nhanh, cũng không thể quá chậm, Hứa Ý giữ tốc độ ổn định, bay đến trạm năng lượng.

Nhân viên trạm liếc nhìn bảng năng lượng: 0.99%. Ha ha, đây lại là một chiếc cơ giáp “sắp chết lâm sàng.” Thế này sao không báo hỏng quách nó đi cho rồi?

“Nạp bao nhiêu?”

Hứa Ý cố gắng làm ngơ trước ánh mắt khinh thường của cậu ta: “Loại thường, rót đầy.”

Ánh mắt của nhân viên như thể đang nói: Ta biết ngay mà. Chẳng lẽ ngươi dám nạp năng lượng cao cấp?

Hứa Ý nói thêm: “Có thể nhanh một chút không? Tôi đang vội.”

Nhân viên đáp nhạt: “Ai cũng vội.”

Cuối cùng, năng lượng cũng được nạp đầy.

Hứa Ý đặt tinh tệ lên quầy. Nhân viên còn chưa kịp cầm lấy, thì nghe “duang” một tiếng. Quay đầu lại, cơ giáp đâu rồi?

Không thấy nữa!

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Hình như chiếc vừa nãy chỉ là 257 thôi mà?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play