Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Hứa Ý muốn khóc vì chiếc cơ giáp cà tàng của bản thân /(ㄒoㄒ)/~~
Thời buổi này, đến cả bọn nhóc trẻ nghé cũng dùng cơ giáp dòng 259. Đúng là có tiền mà!
Mấy đứa nhóc này thấy cơ giáp trước mặt dừng bất động, tưởng rằng nó "ngoan cố", liền hùa cả đám bao vây lại.
"Bên trong nghe rõ không? Nếu không quay đầu, đừng trách bọn này không nể mặt!"
"Hôm nay chỗ này là địa bàn của bọn này, biết điều thì cuốn xéo!"
Hứa Ý không phải không muốn quay đầu, nhưng năng lượng của cơ giáp đã gần cạn, chỉ đủ để đến Sao Á Tư.
Giờ mà quay lại, chẳng lẽ bắt mấy đứa này trả tiền năng lượng?
Mấy đứa nhóc càng thêm bực mình khi thấy chiếc cơ giáp vẫn không nhúc nhích.
Dừng ở giữa đường, chắn ngang buổi "tỷ thí" của bọn nó. Hôm nay là ngày quyết thắng thua, không ai được phép làm phiền.
"Đừng phí lời với nó, chiến luôn đi."
Chiếc 259 sáng bóng cầm đầu, chẳng chút e dè, tăng tốc đâm thẳng vào cơ giáp cà tàng nhà cô.
Cơ giáp 259 này, chuyên để hạ gục đối thủ. Chờ mà xem, phá nát cơ giáp cũ kia!
Thế nhưng, ngay khi cậu ta tưởng rằng chiếc cơ giáp kia sắp bị đâm nát, thì đột nhiên, một tiếng "duang" vang lên.
Cái quỷ gì vậy?
Trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chiếc 259 phát hiện chiếc cơ giáp cũ kia đã lùi về phía sau, cách nửa thân cơ giáp, an toàn không chút tổn hại.
Hừ, chơi trò này với cậu sao? Làm trò bịp mắt hả?
Có biết cậu là ai không? Chiếc 259 này của cậu trừ việc không phải quân dụng thì mọi thứ đều vượt trội hơn cơ giáp thông thường, đặc biệt là bộ não quang học phản ứng cực nhanh.
Cậu ta chỉ không thèm dùng thôi, vì muốn tự mình chơi kiểu thủ công một chút.
Vệ Dương nhắm thẳng chiếc cơ giáp cũ, một lần nữa xông tới.
Nhưng lại thêm một tiếng "duang", chiếc cơ giáp kia một lần nữa dịch chuyển ra xa, vẫn cách đúng nửa thân cơ giáp.
Chết tiệt! Cậu ta không tin!
Những người xung quanh cũng không nhìn ra chiếc cơ giáp kia đã di chuyển kiểu gì.
Có gì đó sai sai… Rốt cuộc, kẻ điều khiển bên trong là ai? Có nên dừng lại không?
"Vệ Dương, đừng động vào nó, để tao ra tay."
Nhưng Vệ Dương làm sao chịu nghe?
Đã là lần thứ ba rồi! Lần này, bật quang não lên, cậu ta không tin chiếc cơ giáp cũ đó thoát khỏi tay cậu ta được!
Bộ não quang học khởi động.
Hệ thống ngắm bắn của chiếc 259 này có thể nói là tối tân nhất, bao phủ 360 độ, tương đương với một tay súng bắn tỉa toàn năng. Không sinh vật nào có thể thoát nổi.
Thực tế đã đấm một phát vào mặt cậu ta.
Cái đồ cổ kia… biến mất ngay trước mặt cậu ta!
Đúng vậy, biến mất hoàn toàn!
Đồng tử của Vệ Dương co lại. Nhìn kỹ lại, phát hiện chiếc cơ giáp cũ kia vẫn lơ lửng, cách đó nửa thân cơ giáp, như thể đang cười nhạo cậu ta!!
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Vệ Dương đầm đìa mồ hôi lạnh.
Quang não lập tức thông báo: Vật thể - cơ giáp, kích cỡ - 257, tốc độ - năm lần tốc plus, né tránh - tiếp cận vô hình.
Cái quái gì thế này?!
Thời buổi này mà còn có cơ giáp 257 sao? Lại còn đạt được tốc độ gấp năm lần tốc plus?!
Đáng sợ nhất là, khả năng né tránh "tiếp cận vô hình"!
Không phải người, chắc chắn là quỷ vật trong truyền thuyết của nền văn minh viễn cổ, cái loại có thể "nháy mắt càn khôn", dịch chuyển không gian ấy chứ.
Vệ Dương nhớ lại lời gia đình từng kể về truyền thuyết viễn cổ, về những thứ thần thông kỳ diệu vượt ngoài khoa học. Nhưng mà… sao có thể?!
Tinh tế này làm gì có quỷ!
Vệ Dương không dám tiếp tục đối đầu với chiếc cơ giáp cũ kỹ kia. Đến cả đám anh em của hắn cũng lùi xa khỏi chiếc 257 đáng sợ ấy.
Trên con đường vô danh ở giao giới hai tinh cầu, gặp một chiếc cơ giáp 257 đã đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
Hơn nữa, chiếc 257 này chỗ nào cũng toát lên vẻ quái dị.
Nếu không phải có quang não thông báo và tận mắt chứng kiến, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng đây chỉ là lời đồn vô căn cứ.
Mấy người anh em đồng loạt đề nghị:
"Vệ Dương, đổi chỗ khác đi, nhanh rút thôi!"
Vệ Dương vừa không cam lòng, vừa cảm thấy kính sợ. Cậu ta nhớ lại lời gia đình dặn khi gặp những việc khoa học không thể giải thích: chỉ cần niệm bốn chữ.
"A di đà phật."
Vệ Dương vừa niệm xong, chiếc cơ giáp đáng sợ ấy vẫn ở đó.
"Ê! Mày rốt cuộc từ đâu tới? Định đi đâu? Sao lại chắn đường bọn tao?"
Hứa Ý tưởng mình nghe nhầm. Vừa rồi thằng nhóc này niệm "A di đà phật" sao?
Chẳng lẽ là hậu duệ của Địa Cầu?
Mà tên nhóc này còn nói mình chắn đường bọn nó, rõ ràng là mình đâu có gây sự với ai!
Hứa Ý hít một hơi, nhàn nhạt đáp:
“Tôi chỉ tiện đường đi ngang qua, không có ý chắn đường mấy nhóc”
Vệ Dương ngớ người. Đám anh em liền nháy mắt ra hiệu cho cậu ta: Người ta nói chỉ đi ngang qua, mau nhường đường đi!
Chế độ ngắm bắn đỉnh cao của hệ thống còn không đối phó nổi, đừng nói đến gây sự. Thay vì thế, nên cúi đầu cung kính mới đúng.
Vệ Dương muốn hỏi thêm gì đó, nhưng đúng lúc này, hình ảnh trên quang não đột ngột thay đổi.
Là chú của cậu ta!
Khuôn mặt lạnh lùng, mang chút âm nhu của Vệ Cận xuất hiện trên màn hình. Đôi mắt sắc bén khiến người ta rợn gáy.
"Vệ Dương, chú ghét nhất kẻ khác chạm vào đồ của mình."
Vệ Dương theo bản năng co rúm lại:
"Chú, cháu không trộm cơ giáp chú, thật sự, đây là của cháu mà!"
Vệ Cận cười khẩy, nhẹ nhàng nói:
"Cháu không trộm cơ giáp của chú, nhưng lại sao chép toàn bộ cấu hình của nó."
"Cháu xứng sao?"
Vệ Dương cảm thấy khủng hoảng như chết đến nơi:
"Chú, cháu trai không dám!"
Vệ Cận quay lưng, chỉ để lại bóng lưng áp lực trong tối:
"Mười giây. Trong vòng mười giây, quay lại nhận lỗi. Nếu không thì…"
Vệ Dương kinh ngạc hét lên:
"Mười giây?! Sao cháu làm được chứ!"
Nhưng Vệ Cận phớt lờ, chỉ lạnh lùng đếm:
"Mười… chín…"
"Aaaa!" – Vệ Dương hoảng loạn khởi động cơ giáp, lao đi như bay.
Cậu ta vừa đi, đám anh em cũng vội vã theo sau, bay khỏi đó như chạy trốn.
Thật sự là chỗ này không nên ở lâu.
Hứa Ý che mặt thở dài. Cái gì vậy trời? Tự dưng lộn xộn không ăn nhập gì hết vậy?
Chẳng lẽ lại đúng câu kia: "Một hồi thao tác mạnh như hổ, sát thương thực tế… không đến 0.5?"
Dù sao, giờ cũng chẳng ai chắn đường cô nữa, cũng không ai bắt cô quay lại.
Chỉ là mất chút thời gian, không biết cô có kịp ghé quán ăn mới mở để xin bát canh miễn phí không?
Thử mới biết ( ̄︶ ̄)↗ .
Hứa Ý điều khiển cơ giáp lao xuống, tận dụng lực nảy bật như lò xo để tiến lên.
Càng bay thấp càng tiết kiệm năng lượng, mà tốc độ lại cao hơn nhờ tầng khí dày đặc.
Nhìn quán ăn sắp đến, Hứa Ý tăng tốc một lần nữa. Cơ giáp đời 257 của cô đủ nhẹ để không khiến động cơ "bốc khói".
Vì một bát canh, cô đúng là khổ sở.
…
Dưới áp lực từ lời đe dọa đến từ chú mình, Vệ Dương bị ép phải phát huy tốc độ nhanh nhất mà cậu ta có thể đạt được.
Với độ tuổi của cậu ta, có thể đạt đến tốc độ như vậy thực sự đáng kinh ngạc. Nếu đem so với tiêu chuẩn, thậm chí Liên Bang còn có thể đặc cách tuyển vào học viện quân sự.
Chỉ còn hai giây nữa, cậu ta đã có thể thoát khỏi "tử thần" để đi gặp chú mình. Cơ giáp của Vệ Dương lao đi như thể không còn gì cản nổi.
Ngay khi cậu ta thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi sự truy đuổi của cậu, quang não đột nhiên phát ra cảnh báo dồn dập.
[Báo động:
Vật thể - Cơ giáp, kích cỡ: 257. Tốc độ: năm lần tốc plus.
Khoảng cách: mười chiếc cơ giáp… năm chiếc cơ giáp… hai chiếc cơ giáp… một nửa chiếc cơ giáp. Đã vượt qua!
Quang não cảnh báo:
Tốc độ cơ giáp 257 không thể phân biệt! Không thể phân biệt!]
Phanh!
Cả người Vệ Dương bật lên, suýt chút nữa đập đầu vào nóc khoang lái.
"Mẹ nó! Quang não báo động hay là đang thở dốc đấy hả? Thở không xong rồi… nó còn trực tiếp cháy bốc khói luôn!"
Vệ Dương ho sặc sụa, cả người cứng đờ vì cú sốc.
Chiếc 257 đó, thật sự là một con quái vật! Tốc độ đến mức quang não không thể nhận diện nổi.
Nếu không phải chuyện này xảy ra ngay trên người mình, cậu ta sẽ nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nhưng vì đoạn nhạc nền quái lạ vừa rồi, cậu ta không kịp về đúng giờ để nhận lỗi với chú mình.
"Aaaa ôi!" – Vệ Dương gào lên. Cậu ta chỉ muốn chết quách cho xong. Định vị cá nhân bắt đầu phát ra âm thanh cảnh báo liên tục, và rồi… cuộc gọi tử thần từ chú cậu ta tới.
Vệ Dương hít một hơi thật sâu, run rẩy đáp:
"Chú… chú ơi, cháu sai rồi! Nhưng trước khi chú xử cháu, có một chuyện chú cần biết. Hệ thống đỉnh cấp của chú, trước chiếc 257… quỳ luôn rồi!"
Giọng Vệ Cận lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia:
"Cháu đang đùa sao?"
Vệ Dương vội vàng đáp:
"… Chú, nghe cháu nói! Chú không tin cháu cũng được, nhưng quang não của chú chắc chắn sẽ không nói dối đâu!"
Ánh mắt Vệ Cận nheo lại đầy nguy hiểm:
"257 sao?"