Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Vệ Dương thấy chú mình đã hoàn toàn bị thu hút sự chú ý, lén lút làm một dấu chữ thập trong lòng.

Chiếc 257 đáng sợ kia rốt cuộc đã cứu cậu ta. Hô, nguy hiểm thật!

Vệ Dương càng nói càng hăng:

“Chú, cháu sẽ quay về ngay đây, chú chỉ cần kiểm tra quang não là biết mà.”

Thần sắc của Vệ Cận lập tức tối sầm lại:

“Cơ giáp có thể trở về, nhưng cháu thì không cần quay lại.”

Chiếc 259 của Vệ Dương đã sao chép hoàn toàn mọi cấu hình của Vệ Cận, kể cả quang não cũng không ngoại lệ.

Xét từ góc độ này, việc Vệ Dương có quay về hay không chẳng ảnh hưởng chút nào đến việc anh ta có thể kiểm tra dữ liệu từ quang não.

Vệ Dương mặt mày nhăn nhó:

“Chú, cháu mà không quay lại, chú làm sao biết chiếc 257 đó lợi hại cỡ nào?”

“Chú còn nhớ ông nội từng kể về những truyền thuyết viễn cổ không?”

“Để cháu nói thế này, chiếc 257 đó như một con quỷ, chú biết quỷ là gì chứ?”

“Tới không thấy bóng, đi không để dấu vết. Nếu không, chú nghĩ tại sao quang não lại bốc khói? Là vì nó không theo kịp tốc độ để phân tích đấy.”

Vệ Cận thực sự không muốn tin lời thằng nhóc Vệ Dương này nói.

Nhưng Vệ Dương lại nhắc đến cha mình và còn gọi chiếc 257 đó là “quỷ” trong truyền thuyết viễn cổ.

Nếu nó thật sự nhanh đến vậy, sao lại không có tiếng gió gì chứ?

Để xác minh lời của Vệ Dương, Vệ Cận nhẹ nhàng giơ tay, mở khóa cơ sở dữ liệu của quang não. Màn hình tự động hiện lên trước mắt anh ta.

Và rồi, anh nhìn thấy cảnh tượng này: Chiếc quang não trên cơ giáp 259 của Vệ Dương, ngay trước khi bốc khói chỉ 0.001 giây, vẫn liên tục thực hiện các quy trình thu thập - phân tích - phản hồi - cập nhật dữ liệu.

Dữ liệu quá khổng lồ, khiến hệ thống băng chuyền không thể xử lý toàn bộ, dẫn đến tình trạng tê liệt hoàn toàn.

Đây chính là lý do Vệ Dương nói: “Quỳ”.

Đương nhiên, vì cơ giáp này là bản sao chép, nên tính năng không thể đạt được sự hoàn hảo tuyệt đối, dẫn đến một phần giới hạn trong khả năng xử lý.

Vệ Cận lâm vào trầm tư. Phải cần đến lượng dữ liệu khổng lồ thế nào mới có thể khiến một quang não đỉnh cấp sụp đổ hoàn toàn?

Anh ta bật lại đoạn cảnh báo của quang não ngay trước khi bốc khói:

[Tốc độ 257 không thể phân biệt, không thể phân biệt…]

Trước đó, quang não đã từng báo một lần rằng tốc độ của chiếc 257 là năm lần tốc độ plus.

Điều này có nghĩa, tốc độ thực sự của chiếc 257 rất có khả năng đã đạt đến sáu lần tốc độ plus.

Dù không phải, thì cũng đã vượt quá 5.71 lần tốc độ.

Vì quang não mà Vệ Cận sử dụng được thiết lập dựa trên kỷ lục tốc độ cao nhất trong toàn tinh tế.

Trước đây, kỷ lục của Nguyên soái Hàn là 5.7 lần tốc độ.

Trong lòng Vệ Cận bỗng bùng lên một ngọn lửa. Ngọn lửa nhỏ nhanh chóng lan thành một đám cháy dữ dội.

Không chỉ lòng anh ta ngứa ngáy, mà ngay cả tay cũng thấy ngứa.

Anh ta rất muốn tận mắt gặp chiếc 257 thần bí kia.

Rốt cuộc, nó có bối cảnh gì đây?

Đúng lúc này, Vệ Dương cuối cùng cũng chật vật lăn trở về.

Đây là Sao Tây Tháp – trung tâm tài chính của cả khu vực Liên Bang, nơi mà bất kỳ ai xuất hiện cũng đều là những kẻ lắm tiền nhiều của.

Mà nhà họ Vệ, chính là đỉnh của kim tự tháp ấy – gia tộc giàu có bậc nhất tại Sao Tây Tháp.

Cha của Vệ Dương nắm giữ mạch máu tài chính của Sao Tây Tháp, là nhân vật trọng yếu mà không ai dám động vào.

Nhưng chú của cậu ta, Vệ Cận, lại là một “dị biến” trong gia tộc họ Vệ. Anh không quan tâm đến tiền tài hay tinh tệ. Thứ duy nhất khiến Vệ Cận say mê, chính là cơ giáp.

Vệ Cận sở hữu bộ sưu tập cơ giáp phong phú nhất toàn tinh tế, có thể sánh ngang với một viện bảo tàng.

Chỉ tính riêng bộ sưu tập cá nhân của anh ta, giá trị đã không thể ước tính được.

Những chiếc cơ giáp của anh ta không chỉ vượt trội về thiết kế mà còn ngang hàng với quân đội. Ngoại trừ việc không thể tham chiến, chúng gần như không có điểm yếu nào khác.

Vệ Dương uể oải bước vào căn nhà của chú mình, cảm giác như bị nghiền nát bởi sự áp đảo.

Đứng giữa căn nhà rộng lớn là một chiếc cơ giáp khổng lồ với thiết kế cực kỳ uy nghi. Căn phòng này không giống một ngôi nhà, mà giống phòng thí nghiệm hơn. Thật ra, nó cũng chẳng khác bao nhiêu, bởi Vệ Cận gần như sống ở đây, quanh năm chế tác và cải tiến cơ giáp.

Vừa bước vào, Vệ Dương lập tức bị ánh mắt sắc lạnh của Vệ Cận nhìn chằm chằm:

“Nói, chiếc 257 đó là thế nào?”

Vệ Dương “ồ” một tiếng, bắt đầu thao thao bất tuyệt:

“Chuyện là thế này, chú. Cháu có một bạn học ở Sao Đế Đô. Nhà cậu ta có người làm trong ngành cảnh sát, học được vài chiêu lái cơ giáp. Thế là cậu ta hẹn cháu đua tốc độ. Cậu biết đấy, cơ giáp của cháu vừa mới nâng cấp, cháu nghĩ, thử thì thử… Sau đó bọn cháu…”

Vút! – Một chiếc phi tiêu bay qua, suýt chút nữa găm thẳng vào mặt Vệ Dương. Cậu ta sợ đến mức giọng run rẩy:

“Chú, làm gì thế?!”

Vệ Cận lạnh lùng đáp:

“Nói trọng điểm.”

Vệ Dương hậm hực:

“Cháu đang nói đấy chứ! Cháu gặp chiếc 257 ở giao giới giữa Sao Uy Đăng và Sao Lai Dịch. Sau đó bị nó nghiền nát, bị ép sát mặt đất mà không cách nào phản kháng được!”

Vệ Cận nhìn cậu ta, không nói nên lời. Ít ra, thằng nhóc này còn biết tự nhận mình ngu ngốc.

“Giải thích kỹ hơn chút xem nào.” Vệ Cận nhướng mày.

Vệ Dương xụ mặt:

“Chú có phải vào thời kỳ mãn kinh không? Lúc thì bảo cháu ít nói, giờ lại bắt cháu kể lắm chuyện?”

Vệ Cận lườm:

“Ngắt lời nữa là muốn lăn ra khỏi đây à?”

Vệ Dương nuốt nước bọt:

“Thôi được, không dám đùa nữa. Để cháu kể rõ.”

Cậu ta bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc, đặc biệt là lúc cậu ta định đánh gục chiếc 257 trong lần chạm trán thứ ba, nhưng lại tận mắt thấy nó biến mất ngay trước mặt mình. Nghĩ lại, Vệ Dương vẫn cảm thấy ớn lạnh.

“Chú, cháu thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra.”

Vệ Cận trầm mặc.

Một đạo lý đơn giản như vậy mà thằng nhóc này vẫn không hiểu nổi.

Một từ thôi – nhanh. Vì tốc độ quá nhanh, đến bóng dáng của nó cậu ta còn không nhìn kịp.

Vệ Cận hít sâu, ngữ điệu nâng cao đôi chút:

“Cháu nói rằng nó chỉ đi ngang qua giao giới giữa hai tinh cầu?”

Vệ Dương gật đầu lia lịa.

Rồi đột nhiên cậu ta cảm thấy có gì đó không ổn:

“Không phải chứ… Chú, chú sẽ không định rình mò chiếc 257 đó đấy chứ?”

Đáp lại cậu ta là một chiếc cơ giáp màu lam lao vọt ra từ kho chứa. Chiếc cơ giáp ẩn mình như một con báo, chỉ trực chờ để bộc phát sự uy mãnh của nó.

Nhìn chiếc cơ giáp, mắt Vệ Dương đỏ lên vì ghen tị, nhưng cũng không giấu được sự ngưỡng mộ. Mẹ nó, đến cả cơ giáp cũng ngạo mạn như thế!

Nhưng mà… vẫn thật đáng hâm mộ!

Tuy vậy, Vệ Dương không nhịn được mà nghĩ:

“Chú có kiêu ngạo cỡ nào thì cũng vậy thôi. Để xem khi chú gặp chiếc 257 kia, có khi còn thua thảm hơn cháu, khóc không kịp nữa ấy chứ!”

Cậu ta định lén đi theo để xem trò vui, nhưng bị một ánh mắt sắc lẹm từ Vệ Cận ngăn lại.

Cuối cùng, cậu đành ngoan ngoãn ngồi chờ ở nhà. Đến khi quay về, chắc chắn mọi thiết lập cao cấp nhất trên cơ giáp của anh ta cũng sẽ bị tháo sạch.

“Hừ! Chú thật tàn nhẫn, không thương cháu gì cả!”

Vệ Cận bước vào chiếc cơ giáp mà không thèm bật quang não.

Từ Sao Tây Tháp đến Sao Uy Đăng hoặc Sao Lai Dịch không phải quãng đường ngắn, nhưng điều đó không ngăn cản được anh ta.

Dù chỉ cần chút kiên nhẫn và một chút tìm kiếm, anh ta tin rằng mình có thể tìm ra chiếc 257 thần bí kia.

Thế nhưng, ngay khi cơ giáp của Vệ Cận vừa rời Sao Tây Tháp, anh ta đã bị một đội vệ binh từ Sao Đế Đô chặn lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Cười chết mất! Đội trưởng Tư, thật ra anh cũng không hơn gì người ta, cùng lắm chỉ là một đống bùn lầy không bám được tường thôi!

Nghĩ lại, ít nhất Vệ Dương còn tận mắt nhìn thấy chiếc 257, biết rõ nó màu gì… Ha ha ha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play