Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Tại sao đột nhiên mọi người đều đổ xô đi tìm chiếc 257 kia?
Chiếc 257 đó rốt cuộc là nhân vật lớn nào vậy?
Cậu học trò nhỏ đứng ngẩn người khiến người trong chiếc cơ giáp màu lam nghĩ rằng cậu chưa từng nhìn thấy chiếc 257 bao giờ.
Cũng phải thôi, vì chiếc 257 đó làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Theo lời Vệ Dương, có người từng nhìn thấy nó ở khu vực giao giới giữa Sao Uy Đăng và Sao Lai Dịch.
Ngay cả khi chiếc 257 không còn ở hai hành tinh đó, nó cũng không thể nào ở một nơi xa xôi như Sao Á Tư.
Hơn nữa, Sao Á Tư thật sự không phải nơi có đủ điều kiện và môi trường để tạo ra những kỷ lục như năm lần tốc độ plus.
Vệ Cận đã đi một vòng từ Sao Tây Tháp qua Sao Uy Đăng và Sao Lai Dịch nhưng hoàn toàn không tìm được chút manh mối nào.
Theo lẽ thường, một chiếc cơ giáp đạt tốc độ như vậy chắc chắn phải thu hút sự chú ý của toàn hệ thống Liên Bang.
Thế nhưng, kỳ lạ thay, chiếc 257 đó lại không gây ra bất kỳ gợn sóng nào.
Vệ Dương chắc chắn không nói dối và dữ liệu từ quang não cũng phản ánh rõ ràng những con số khổng lồ vô cùng thực tế.
Vệ Cận bắt đầu nghĩ liệu có phải bản thân đã bỏ sót một tin tức quan trọng nào đó.
Dự định của anh sau khi hoàn thành chuyến đi quanh Sao Uy Đăng và Sao Lai Dịch là quay lại Sao Tây Tháp. Nhưng vì năng lượng đã tiêu hao một phần và năng lượng đỉnh cấp không phải chỗ nào cũng có nên anh đã ghé qua Sao Á Tư, trạm năng lượng gần nhất.
Cậu học trò nhỏ vừa rót đầy năng lượng, còn chưa kịp hoàn tất thủ tục thì chiếc cơ giáp màu lam đã tự động đóng cổng nạp năng lượng.
Quang não phát ra giọng nói lạnh như băng:
[Năng lượng đã đầy, xin giữ khoảng cách an toàn.]
Cậu học trò nhỏ ngỡ ngàng: “…”
Cậu đâu có ý định cướp cơ giáp, cần gì phải cảnh giác đến mức như vậy?
Vệ Cận dường như nhận ra tình huống, nói:
“À, cơ giáp của tôi có chức năng cảnh báo tự động. Xin lỗi.”
Giọng nói của anh rất bình thản, nhưng chẳng có chút ý nào là muốn xin lỗi thật sự.
Cậu học trò nhỏ thầm nghĩ: Đúng là giới thượng lưu vô cảm.
Chiếc cơ giáp này chắc chỉ có thể sánh với cơ giáp của ông chủ. À không, cơ giáp của ông chủ chắc chắn lợi hại hơn.
Vừa nghĩ xong, cậu đã thấy La Trụ từ phòng điều khiển chính bước ra với dáng vẻ vội vã như đang chuẩn bị đi đâu đó.
Hai chiếc cơ giáp đỉnh cấp đứng cách nhau không xa. Ánh mắt của La Trụ và Vệ Cận chạm nhau.
La Trụ nhướng mày, như thể nhận ra điều gì:
“Vệ Nhị.”
Vệ Cận vốn rất giỏi ghi nhớ các cơ giáp và cũng không thể quên được người này.
“Zeus, đã lâu không gặp.”
Năm đó, khi còn tham gia các trận đấu cơ giáp, họ từng có một lần chạm trán ngắn ngủi.
Cả hai đều biết đối phương là tay chơi đáng gờm. Ít nhất trong lĩnh vực tốc độ, cả hai đều là những cái tên nổi danh trong giới cơ giáp.
Tuy nhiên, sau lần đó, họ chưa từng gặp lại nhau.
Nguyên nhân đơn giản là vì người đến khiêu chiến bọn họ quá nhiều, không có thời gian để sắp xếp.
La Trụ đánh giá vài lần chiếc cơ giáp màu lam của Vệ Cận. Đúng là hàng xịn, tất cả đều là cấu hình đỉnh cao. Đến cả kính phản xạ của nó cũng được trang bị loại mới nhất từ công nghệ siêu mỏng carbon độc quyền, vừa nhẹ vừa chắc chắn.
Loại carbon siêu mỏng này hiện tại vẫn đang ở giai đoạn thử nghiệm độc quyền, chưa từng được sản xuất hàng loạt.
Thế mà Vệ Cận đã sử dụng được trước tiên.
Người ta thường nói Vệ Cận là kiểu người yêu cơ giáp đến mức cuồng si, quả nhiên đúng là một tay chơi có quyền lực trong giới.
Cũng may cơ giáp của La Trụ cũng không kém cạnh.
Vệ Cận bước xuống cơ giáp, ánh mắt ngay lập tức quét tới chiếc cơ giáp màu vàng rực rỡ của La Trụ.
Như một chiếc máy quét, ánh mắt anh dừng lại ở một vài chi tiết trên cơ giáp.
Vẻ ngoài của nó đã không giống những chiếc cơ giáp thông thường. Phần phía trước cao hơn, cho thấy một hệ thống phát động khí mạnh mẽ, như trái tim cường đại của nó. Hai bên được thiết kế hơi hõm vào, giảm trọng lượng và giúp giảm bớt áp lực khí động học. Phần đuôi được đơn giản hóa, ngoài chức năng cân bằng ra thì toàn bộ những chi tiết dư thừa đều bị loại bỏ, tạo nên một cơ giáp gọn nhẹ và nhanh nhẹn.
Nếu Vệ Cận không tính nhầm, bộ quang não của nó còn mạnh mẽ hơn cả trái tim cơ giáp.
Năm cảm biến siêu cấp S cùng khả năng phân tích và xử lý dữ liệu vượt trội. Đừng nói tới những chuyến đi ngắn, ngay cả khi cơ giáp bị phá hủy thành từng mảnh, quang não này vẫn có thể hoạt động mạnh mẽ.
Đây là một trong những bộ quang não xuất sắc nhất của toàn tinh tế, được phát minh bởi nhà chỉ huy quân sự vĩ đại nhất thời đại, và chỉ được trang bị cho những mẫu quang não toàn năng của quân đội tối cao.
Nói cách khác, người bình thường dù có tiền cũng chưa chắc có cơ hội tiếp xúc hoặc điều khiển một chiếc như vậy.
Đừng hỏi tại sao Vệ Cận lại quen thuộc với nó đến thế.
À, là bởi vì anh đã gặp được một đối thủ yêu cơ giáp giống mình.
Vệ Cận không tiếc lời khen ngợi:
“Đúng là một người bạn đồng hành tuyệt vời.”
La Trụ cũng đáp lại bằng một lời khen tương tự:
“Cơ giáp của cậu cũng vậy.”
Chỉ có những người yêu cơ giáp thực sự mới coi chúng như một người bạn đồng hành có máu có thịt, chứ không chỉ là một cỗ máy.
Sau màn khen ngợi qua lại, La Trụ hỏi:
“Sao đột nhiên cậu lại đến Sao Á Tư?”
Vệ Cận đáp:
“Tôi đi qua Sao Uy Đăng và Sao Lai Dịch rồi ghé qua đây. Vừa hay nơi này có năng lượng đỉnh cấp.”
La Trụ gật đầu:
“Đúng vậy, hai hành tinh đó quả thật không có điều kiện phù hợp để chứa năng lượng đỉnh cấp.”
Vệ Cận gật đầu đồng ý:
“Nói thật, Sao Á Tư không giống với tưởng tượng của tôi.”
La Trụ khẽ nhếch môi, hỏi:
“Cậu nghĩ nó nghèo quá nên không xứng có năng lượng đỉnh cấp sao?”
Vệ Cận lắc đầu:
“Không phải như vậy, chỉ là khi đến rồi tôi mới biết nơi này lớn hơn tôi tưởng.”
La Trụ cười:
“Vậy thì cậu nên ghé thăm thường xuyên hơn. Sao Á Tư không chỉ thú vị mà còn có rất nhiều thứ đáng để khám phá, ví dụ như gần đây có một chiếc 2…”
Suýt nữa buột miệng nói ra. Nhưng nói với Vệ Cẩn chắc anh ta cũng sẽ không tin đâu.
Mà kể cả Vệ Cận không tin, chính La Trụ cũng khó mà tin nổi.
Vệ Cận nhanh nhạy nhận ra sự mập mờ trong lời nói, ánh mắt anh ta lập tức nghiêm lại.
“Có phải là chiếc 257 đó nhanh đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng?”
La Trụ nhíu mày:
“Ý cậu là gì?”
Vệ Cận đáp:
“Nhìn dáng vẻ của cậu, rõ ràng cậu biết hoặc đã nghe nói ai nói rồi. Không giấu gì cậu, tôi đến Sao Uy Đăng và Sao Lai Dịch cũng chỉ để tìm chiếc 257 này.”
Lòng La Trụ không khỏi chấn động. Lại thêm một người nữa!
Giống hệt như anh trai mình, người này cũng muốn tìm chiếc 257 đời đầu đó.
Đậu. Chiếc 257 đó rốt cuộc nhanh đến mức nào chứ?
“Vệ Nhị, chúng ta cần nói chuyện.”
Một lát sau, trong phòng điều khiển chính của trạm năng lượng, bầu không khí im lặng đến mức ngột ngạt.
Sau khi La Trụ và Vệ Cận cùng chia sẻ những tin tức mà họ biết về chiếc 257, sự yên lặng lại càng trầm lắng hơn.
Nói một cách chính xác, cả hai đều chưa từng thực sự nhìn thấy chiếc 257 đó.
Cũng chẳng có cơ hội trải nghiệm tốc độ thần thoại được đồn thổi của nó.
Nhưng từ những thông tin mà cả hai thu thập được, chiếc 257 này giống như một truyền thuyết không thể tin nổi, đến mức gần như hư cấu.
La Trụ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, hận không thể ngay lập tức ra lệnh lục soát toàn bộ tinh tế để tìm chiếc 257 và so tài với nó một trận.
Vệ Cận tuy bình tĩnh hơn một chút nhưng điều anh ta muốn làm nhất chính là mở khoang của chiếc 257, để xem rốt cuộc bên trong nó được cấu tạo như thế nào.
La Trụ hào hứng:
“Xem ra tôi phải ở lại Sao Á Tư một thời gian.”
Ánh mắt của Vệ Cận cũng tràn đầy phấn khích:
“Sao Á Tư đúng là thú vị.”
Lúc này, ở khu giao biên giới của Sao Á Tư, Hứa Ý liên tục hắt xì vài cái.
Sau khi lau sạch chiếc cơ giáp cũ nát của mình, cô phát hiện vẫn còn vài chỗ nhỏ bị hỏng hóc.
Không còn cách nào khác, cô đành phải tự mình sửa.
Đưa cơ giáp đi bảo trì thấp thì vài chục tinh tệ, cao thì cả trăm tinh tệ, hầu bao của cô không chịu nổi.
Quan trọng hơn cả là rất nhiều linh kiện của chiếc 257 này đã bị đào thải từ lâu, mà các linh kiện của dòng 259 hiện tại lại không chắc có thể sử dụng được, nên dù có đem đi cũng chỉ phí công vô ích.
Nhân viên bảo trì nói với cô nhiều nhất chỉ có một câu: “Đổi chiếc cơ giáp khác đi. Giờ ai cũng khuyến khích đổi cũ lấy mới, mà dòng 259 cũng chẳng đắt đỏ gì.”
Hứa Ý nghe đến mức lỗ tai muốn mọc kén.
Nhưng chiếc 257 của cô vẫn chạy được, sao phải đổi chứ?
Dù nó không còn trơn tru như trước, nhưng ít nhất vẫn sử dụng được.
Cô nhặt một vài linh kiện từ trong thùng dụng cụ ra, trước tiên thay thế chiếc thử nghiệm dòng khí nhỏ.
Lần trước ở giao giới Sao Uy Đăng và Sao Lai Dịch, khi gặp luồng khí mạnh, chiếc thử nghiệm nhỏ này đã bị luồng khí thổi lệch và biến dạng một chút. Thay một cái mới là xong.
Phía sau đuôi cơ giáp có hai vết xước nhỏ, chắc là lúc ở Sao Phỉ Mang khi lùi gấp đã va phải đâu đó.
Điều này chứng minh cô vẫn còn chưa đủ cẩn thận, kỹ thuật vẫn chưa vững.
Lần sau nhất định không được để va quẹt nữa.
Hứa Ý cẩn thận dùng máy đánh bóng làm mịn những vết xước, sau đó sơn một lớp lót. Chờ khô rồi phun thêm một lớp sơn màu xám bạc lên trên.
Hoàn thành.
Hứa Ý nhìn chiếc cơ giáp của mình vừa mới được lau sạch, lại phát hiện thêm vài chỗ hỏng nhỏ.
"Không sao cả!" Cô tự an ủi, phun lớp sơn đều đều là được.
Mấy vấn đề này đúng là nhỏ nhặt, giải quyết nhanh gọn. Nhưng điều khiến cô đau đầu nhất vẫn là trái tim và dòng máu của chiếc 257 này — hệ thống phát động khí.
Hứa Ý mở khoang đầu cơ giáp, cẩn thận chạm tay vào hệ thống phát động khí của nó.
Cảm giác nóng rát vẫn chưa tan đi.
Những chiếc cơ giáp đời đầu như thế này không được trang bị hệ thống tản nhiệt hiện đại. Thêm nữa, cô đã lái nó khắp nơi trong thời gian dài, không nóng mới là lạ.
Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, chẳng bao lâu nữa nó sẽ… héo mất.
Hứa Ý nghĩ ngợi, liệu có nên gắn thêm một thiết bị tản nhiệt hoặc trực tiếp thay toàn bộ hệ thống phát động khí không nhỉ?
Nhưng mà, đây là trái tim của chiếc 257, làm sao có thể dễ dàng tìm được một hệ thống tương thích vừa khớp đây?
Ngay cả khi tìm được, nó cũng cần một khoảng thời gian để thích nghi. Nếu giữa đường nó đình công thì cô chỉ còn nước bó tay.
Nhưng nếu không thay, hiệu suất của nó sẽ tiếp tục giảm, thậm chí ảnh hưởng đến cả những bộ phận khác.
Hứa Ý khẽ cắn môi, quyết định: "Đổi!"
Cô nhớ ra ở Sao Mã Nhĩ Đa có khu chợ second-hand lớn nhất tinh tế, Nhảy Nhảy Thị Trường, nghe nói ở đó thậm chí có thể tìm thấy linh kiện dòng 256. Cớ sao không thử một lần?
Hứa Ý mở cảm ứng cá nhân, định tra bản đồ và lộ trình tới đó. Ai ngờ, vừa mở lên đã thấy một thông báo chạy ngang:
"Không có giá thấp nhất, chỉ có giá thấp hơn. Chào mừng bạn đến với lễ hội giảm giá tại Nhảy Nhảy Thị Trường, Sao Mã Nhĩ Đa."
"Má ơi!" Ba ngày liên tiếp ưu đãi giảm giá? Đây chẳng phải cơ hội để "hốt của" hay sao?
"Đi thôi! Còn chờ gì nữa!"
Cô đóng khoang đầu cơ giáp, vỗ nhẹ lên nó một cái như để cổ vũ:
“Cố lên, chúng ta đi săn hàng!”
Xuất phát.
Chiếc cơ giáp màu xám bạc từ từ bay lên khỏi khu vực lều, xoay một vòng đẹp mắt trên không trung, rồi lao nhanh vào Tinh Quỹ với đường bay mượt mà.
Do vừa được bảo trì nên chiếc 257 tạm thời đã không còn phát ra những âm thanh kỳ quái. Cảm giác khi lái nó lúc này thật sự rất tuyệt.
Khi lướt ngang qua trạm năng lượng, trong kính chiếu hậu, Hứa Ý thoáng thấy hai vệt sáng lập loè — một vòng lam tím và một vòng xanh ngọc.
Cô lắc đầu thầm nghĩ:
Chắc là mấy đứa trẻ con chỉnh màu cho vui, vừa xấu vừa quê!