Đôi môi khẽ mấp máy, lý trí mách bảo La Tịnh Dao rằng tên này chắc chắn không có ý tốt. Cô nên mau chóng từ chối ngay.
Cố tình cô lại không thể nào áp chế sự tò mò bùng lên từ sâu trong nội tâm của mình được.
Thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía đối diện, cô có thể nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên trong phòng thẩm vấn yên tĩnh một cách rõ ràng: “Được.”
Lâm Gia Phàm chẳng hề bất ngờ trước sự đồng ý của cô, chỉ khẽ gật đầu: “Vậy hẹn mai gặp lại, huấn luyện viên La. Đêm nay chúng tôi còn công việc khác cần theo dõi. Lát nữa tôi sẽ sắp xếp người đưa cô về.”
“Không cần đâu. Tuyến tàu điện ngầm cuối vẫn chưa ngừng hoạt động, không phiền đến cảnh sát Lâm.” Cô khoác balo lên vai, không chờ hai người trong phòng kịp phản ứng, liền nhanh chân bước ra khỏi cửa.
Lâm Gia Phàm vẫn đứng ở chỗ cũ khẽ nhíu mày. Anh định nói gì đó nhưng ánh mắt lướt qua chiếc balo to đùng của cô, ý định vừa mới dâng lên liền tan biến ngay lập tức.
Trong đầu anh thoáng hiện hình ảnh La Tịnh Dao khí thế bừng bừng, hiên ngang oai hùng trực tiếp đánh người ta gãy cả xương hồi sáng. Anh nghĩ, có lẽ mình lo lắng cũng bằng thừa.
Quay đầu, anh gọi Bàng Quang vẫn còn đứng ngẩn người cạnh bàn. Tối nay, họ vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.
Gần 9 giờ sáng hôm sau.
Lúc này vừa đúng vào cuối giờ cao điểm buổi sáng của thành phố, La Tịnh Dao chật vật len lỏi giữa dòng người qua lại trong ga tàu điện ngầm. Đến khi cuối cùng cũng chen chân thoát ra được khỏi đám người, cô cảm thấy bản thân như vừa mới được tái ngộ với ánh sáng mặt trời, trong lòng dâng lên chút mơ hồ khó tả.
Dựa vào hướng dẫn trên điện thoại, cô đi bộ thêm vài phút nữa. Khi ngẩng lên nhìn thấy tòa nhà ba tầng có mái nhọn, phía trên treo một cái biển hiệu lớn với dòng chữ “Đại Hàn Tùng Cốt,” cô không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Chuyện này bắt nguồn từ cuộc gọi mà cô nhận được khi còn ở nhà sáng nay.
Người gọi là nhân viên công tác của văn phòng Cục Công An Tân Thị, thông báo rằng lãnh đạo yêu cầu cô hôm nay phải dạy bổ sung một buổi huấn luyện thể lực cho tổ điều tra đặc biệt. Nhưng buổi học này không tổ chức ở cục mà tại một địa điểm khác.
Khi đó đầu óc La Tịnh Dao vẫn còn mơ màng vì cơn buồn ngủ, cô chỉ miễn cưỡng ghi nhớ địa chỉ được đưa rồi kết thúc cuộc gọi.
Số 24, đường Thanh Tùng, khu Tân Hải.
Khi đến trước tòa kiến trúc ba tầng độc lập với mái nhọn, cô cẩn thận kiểm tra lại địa chỉ được ghi trong mục ghi chú trên điện thoại, và cuối cùng đành chấp nhận sự thật đầy bất lực.
Ngay lúc cô còn đang chần chừ, định gọi hỏi văn phòng Cục Công An để xác minh tình hình, thì sau lưng bất ngờ vang lên một tiếng huýt sáo có phần lố bịch.
Quay đầu lại, cô liền thấy Lâm Gia Phàm và Bàng Quang với dáng vẻ vừa bước xuống khỏi chiếc xe jeep. Tiếng huýt sáo vừa nãy rõ ràng là từ cậu thanh niên kia, bởi đôi môi chu lại của anh ta thậm chí còn chưa kịp thả lỏng.
“Chào buổi sáng, huấn luyện viên La!” Bàng Quang nỗ lực vẫy tay một cách nhiệt tình, nhưng cơ thể đã thức trắng cả đêm của anh ta chẳng thể giấu nổi vẻ mệt mỏi. Đôi mắt vốn sáng rực giờ đây đã mất hẳn sức sống.
Trong lúc nói chuyện, hai người họ đã bước đến gần cô.
“Đại Hàn Tùng Cốt, dạy thể lực ở đây à? Mệt cho cảnh sát Lâm phải nghĩ ra cách này.” La Tịnh Dao ngoài cười trong không cười.
Thế nhưng, trên mặt Lâm Gia Phàm lại không hề lộ chút chột dạ nào. Nghe thấy lời nói nửa như chất vấn của cô, anh chỉ nhếch môi: “Nói gì thì nói, chúng ta cũng xem như nửa đồng nghiệp. Hôm nay huấn luyện viên La vừa có thể nhận được phí giảng dạy, vừa được thư giãn. Không cần phải cảm ơn.”
La Tịnh Dao cố gắng kìm nén để bản thân không siết chặt nắm tay: “Vậy ra cảnh sát Lâm đã có ý định điều tra nơi làm việc của Vương Quế Phân từ sớm rồi, thế thì đưa một huấn luyện viên thể lực như tôi đến đây để làm gì?”
“Vương Quế Phân thường xuyên gây náo loạn ở cục, không thể loại trừ khả năng bà ta nhận ra chúng tôi.” Lâm Gia Phàm thản nhiên hiari thích.
"......" La Tịnh Dao cảm thấy gần đây số lần mình cạn lời ngày càng tăng, bèn nói: "Vậy chắc cảnh sát Lâm tìm nhầm người rồi. Dù sao thì hôm qua tôi cũng vừa mới đè Vương Quế Phân xuống đất, ấn tượng của bà ta về tôi chắc còn tệ hơn."
“Cũng đâu phải muốn cô đi thẩm vấn phạm nhân đâu, huấn luyện viên La căng thẳng cái gì chứ?" Lâm Gia Phàm nói đến đây, như thể sợ ba người bọn họ đứng lâu ngoài cửa sẽ khiến nhân viên trong tiệm chú ý, liền nghiêng đầu ra hiệu bằng ánh mắt bảo Bàng Quang vào trước.
Vì tiệm này hoạt động theo mô hình kết hợp tắm và mát-xa, khách hàng cần nhận vòng tay điện tử trước khi vào khu vực phục vụ. Vì vậy, vừa bước vào cửa, Bàng Quang liền đi thẳng đến quầy lễ tân.
Đợi đến khi chỉ còn hai người ở ngoài, ánh mắt của Lâm Gia Phàm mới quay trở lại nhìn La Tịnh Dao, tiếp tục câu chuyện vừa rồi: “Nơi làm việc của Vương Quế Phân là khu vực phục vụ khách nữ tắm hơi. Nếu huấn luyện viên La không muốn, hoàn toàn có thể không tiếp xúc trực diện với bà ta, chỉ cần quan sát trạng thái làm việc của bà ta một chút thôi.”
“Một kịch bản phá án thực tế, quy mô lớn, bối cảnh thật, con người thật. Tôi tưởng huấn luyện viên La sẽ thấy hứng thú chứ.” Dứt lời, anh không tiếp tục khuyên nữa mà bước tới, đẩy cửa kính của tiệm và đưa tay làm động tác mời.
La Tịnh Dao ghét nhất chính là dáng vẻ tự tin như nắm chắc mọi thứ trong tay của Lâm Gia Phàm. Cô muốn quay người bỏ đi ngay lập tức, nhưng hình ảnh ngón tay đứt đoạn mà cô nhìn thấy trong chiếc tủ lạnh lạ lẫm đêm đó cứ mãi ám ảnh, không tài nào xua đi được.
Trước đây không biết còn có thể tạm bỏ qua, nhưng giờ đã biết mà không làm gì đó, cô sợ rằng mình sẽ phát điên.
Nghĩ đến đây, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu, không thèm nhìn Lâm Gia Phàm lấy một cái, hiên ngang bước qua mặt anh vào trong.
Bàng Quang đã nhận thẻ điện tử xong, thấy hai người họ một trước một sau bước vào, anh nhanh chóng đưa thẻ ra.
La Tịnh Dao nhận thẻ từ tay anh, chẳng buồn chào hỏi lấy một tiếng, chỉ theo sự hướng dẫn của nhân viên mà đi thẳng vào khu vực tắm hơi dành cho khách nữ.
Nhìn bóng dáng cô khuất sau bức tường lát đá cẩm thạch, Bàng Quang không giấu nổi vẻ lo lắng, lẩm bẩm: “Đội trưởng, cô ấy có được không? Theo tôi thì thay vì mạo hiểm thế này, chẳng thà để Phan Sướng đến còn hơn.”
Phan Sướng hiện nay là nữ đồng đội duy nhất trong tổ điều tra đặc biệt của họ.
“Phan Sướng phụ trách mảng truyền thông và liên lạc hằng ngày. Khuôn mặt cô ấy thường xuyên xuất hiện trên các bản tin, để cô ấy đến đây thì chẳng bằng bảo chú giả làm nữ còn hơn.” Lâm Gia Phàm không chút nể nang mỉa mai, nói xong thì rẽ sang hướng khu vực dành cho khách nam.
Còn bên phía La Tịnh Dao, sau khi vào khu vực nữ, nhân viên liền dẫn cô đến trước một phòng tắm riêng.
Cửa tiệm này vốn có tiếng về dịch vụ cao cấp, mỗi khách hàng đều được sắp xếp một phòng tắm riêng, tạo cảm giác an toàn tuyệt đối. Diện tích phòng tắm khoảng 10 mét vuông, bên trong bố trí tủ quần áo nhỏ, bồn tắm lớn, một chiếc giường mát-xa cỡ tiêu chuẩn và đầy đủ đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Nhưng cô lại có chút khó xử. Các nhân viên phục vụ tại đây đều được phân khu vực làm việc, người phụ trách phòng cô là một chị gái ngoài 40 tuổi, làn da rám nắng, dáng vẻ nhiệt tình.
Nhìn dọc theo hành lang, những nhân viên khác cũng mặc đồng phục giống hệt nhau, đứng thành hàng bên tường. Ánh sáng từ đèn trên trần nhà quá gắt khiến họ như thể có chung một gương mặt.
Không còn cách nào khác, La Tịnh Dao đành vào phòng trước, định chờ thời cơ.
Trước tiên, cô ngâm mình thư giãn trong bồn tắm. Trong thời gian đó, cô cũng không nhận được bất kỳ sự thúc giục nào từ phía Lâm Gia Phàm. Ban đầu, cô dự định lên lầu để gặp hai người kia, nhưng ngay trước khi bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt cô bất chợt dừng lại ở bảng giá dán cạnh cửa nên ngay lập tức thay đổi ý định của mình.
La Tịnh Dao nhấn chuông gọi dịch vụ, khi nhân viên đến hỏi thì yêu cầu một liệu trình chăm sóc toàn thân.
Không lâu sau, một kỹ thuật viên mặc đồng phục váy màu hồng nhạt, trẻ hơn những nhân viên ngoài kia một chút, gõ cửa bước vào.
“Xin chào cô! Tôi là tư vấn viên làm đẹp số 23 của Đại Hàn Tùng Cốt, rất hân hạnh được phục vụ cô.”
Dưới thái độ niềm nở của đối phương, La Tịnh Dao ngoan ngoãn nằm xuống giường mát-xa. Không khí ẩm nóng trong phòng nhanh chóng tràn ngập mùi thơm nồng nàn từ tinh dầu cao cấp.
Ban đầu, kỹ thuật viên chỉ thăm dò vài câu xã giao. Khi nhận ra cô không có ý kiến gì, người này hoàn toàn mở máy hát, nói chuyện không ngừng.
Chưa đầy 10 phút sau, không chỉ gia đình, họ hàng mà cả con chó ở quê của La Tịnh Dao cũng bị kỹ thuật viên kia đào bới thông tin sạch sành sanh.
Ấy vậy mà cô chẳng cảm thấy bị mạo phạm chút nào, trái lại còn tỏ ra khá hài lòng.
Chờ khi cuộc nói chuyện tạm lắng xuống, La Tịnh Dao trở mình, tiện tay cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh và bắt đầu nghịch.
Lúc này, màn hình điện thoại đang phát đến đoạn video cận cảnh gương mặt vì kích động mà trở nên méo mó của Vương Quế Phân. Đúng như dự đoán, bên tai La Tịnh Dao nhanh chóng vang lên một tiếng "Ơ?" đầy tò mò và dễ nghe.
"Tiểu thư La, cô đang xem gì thế?" Vài giây sau, kỹ thuật viên cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Ồ? Tôi đang lướt xem video ngắn thì vô tình lướt đến thôi. Hình như là hôm qua có người gây náo loạn trước cổng Cục Công An Thành Phố." La Tịnh Dao trả lời bằng giọng điệu hờ hững, như thể chẳng mấy quan tâm, thậm chí còn định vuốt để chuyển sang video khác.
“Ấy!” Kỹ thuật viên kêu lên theo bản năng.
“Hử?” La Tịnh Dao nghi hoặc liếc nhìn cô ấy rồi lại nhìn về màn hình điện thoại của mình, nửa đùa nửa thật nói: "Sao thế? Chị Phương, chẳng lẽ chị quen người trong video à?"
Kỹ thuật viên không trả lời ngay mà nhìn kỹ thêm vài lần, sau đó gật đầu chắc nịch. Mặc dù trong phòng không có ai khác nhưng cô ấy vẫn hạ giọng: “Người gây rối trong video là đồng nghiệp của tôi, cũng làm việc ở đây!”
“Thật không? Thiệt hay giả vậy?!” La Tịnh Dao lập tức trợn tròn mắt, tỏ vẻ kinh ngạc đến khó tin.
Trước phản ứng mạnh mẽ của cô, kỹ thuật viên tỏ ra rất hài lòng: “Tôi dám chắc là bà ấy! Nói thật, bà ấy cũng là người số khổ lắm, con trai phạm tội rồi mất cách đây hai năm, giờ chỉ còn một thân một mình sống qua ngày.”
“Nhà bà ấy không còn ai khác sao?”
“Bố mẹ bà ấy mất sớm, ly hôn với chồng từ lâu rồi, cuối cùng con trai lại xảy ra chuyện này, thật đúng là tạo nghiệt mà” Kỹ thuật viên vừa đấm bóp lưng cô vừa lắc đầu cảm thán.
La Tịnh Dao gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng vẫn tò mò hỏi tiếp: “Nghe chị kể thì con trai bà ấy đã mất được một thời gian rồi. Vậy sao bà ấy vẫn đến cục công an gây chuyện? Chẳng lẽ con trai bà ấy bị oan sao?”
“Ai da, cái này thì tôi cũng không rõ lắm.” Câu hỏi của La Tịnh Dao dường như đã chạm đến lỗ hổng trong kho dữ liệu tám chuyện của kỹ thuật viên. Cô ấy ngại ngùng cười: “Nhưng tôi nhớ lúc có phán quyết, bà ấy cũng không hề kêu oan nha, chỉ nghỉ làm một thời gian rồi quay lại đi làm như bình thường.”
“Ái chà! Tôi nhớ ra rồi!” Bất chợt, kỹ thuật viên như nhớ ra cái gì đó, vỗ mạnh lên đùi mình, giọng nói cũng cao lên đầy phấn khích.
Ấy?
Dù trái tim đã khẩn trương tới mức đập thình thịch, La Tịnh Dao vẫn cố gắng duy trì nhân thiết của mình, ngẩng đầu nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngơ ngác.