“Bảo sao, bảo sao, dạo gần đây bà ta tiêu xài phung phí hẳn. Trước kia, gọi một phần lẩu cay cho bữa trưa thôi cũng tiếc rẻ suốt mấy ngày giời, vậy mà giờ mua chiếc vòng tay vàng hơn chục ngàn lại chẳng hề chớp mắt dù chỉ một cái!” Kỹ thuật viên vừa nửa ghen tị nửa ngưỡng mộ, khẽ bĩu môi, nhưng bàn tay vẫn không ngừng thực hiện động tác với tinh thần chuyên nghiệp.

“Hóa ra là đi làm loạn ở cục công an để vòi tiền! Tôi nói chứ, xã hội bây giờ đúng là quá dễ dãi, chỉ cần mặt dày, chẳng biết lý lẽ là gì, thì kiểu gì cũng tìm được đường.”

Nghe vậy, La Tịnh Dao khẽ nhíu mày mà không để lộ cảm xúc. Câu trả lời này có phần khác với những gì cô nghĩ.

Theo như đã biết, vụ án mô phỏng vụ 6-13 mới chỉ xuất hiện vào tuần trước, còn Vương Quế Phân cũng chỉ bắt đầu gây náo loạn ở cục trong vài ngày gần đây. Hơn nữa, bên phía cục công an đã xác nhận rằng vụ án của Hoàng Quốc Tuấn trước đây không có bất kỳ sai sót nào trong quá trình xử lý nên chắc chắn không có khả năng bồi thường gì cho bà ta được.

Nhưng thông tin này cũng không phải hoàn toàn vô ích. Với mức lương cơ bản cộng với tiền thưởng chuyên cần của một nhân viên phục vụ cấp thấp như Vương Quế Phân, thu nhập hằng ngày tương đối cố định. Vậy trong tình huống nào mà một người trước đây sống rất tằn tiện lại đột ngột có khả năng tiêu xài hoang phí?

Liệu điều đó có liên quan gì đến việc bà ta đến cục công an gây chuyện không?

Trong đầu cô ngổn ngang vô số suy nghĩ, nhưng bề ngoài vẫn duy trì vẻ bình thản, tiếp tục trò chuyện với kỹ thuật viên.

Dù vậy, đến khi kết thúc liệu trình chăm sóc, cô vẫn chưa thu được thêm thông tin gì mới.

Tiễn vị tư vấn viên làm đẹp Phương rời đi với gương mặt đầy hài lòng, La Tịnh Dao vừa sắp xếp lại suy nghĩ, vừa thay bộ đồ tắm mà cửa tiệm cung cấp, rồi theo hướng dẫn của nhân viên đi thang máy lên tầng trên.

Tầng hai có không gian rộng rãi, không hề bị che khuất bởi vách ngăn, được bố trí thành các khu vực khác nhau bằng những màn chắn cây xanh, bao gồm khu nghỉ ngơi chung, khu giải trí và khu ăn uống.

Vừa bước ra khỏi thang máy, cô liền trông thấy Bàng Quang đang đứng tựa vào máy chơi game phía trước, chăm chú quan sát nó một cách bất thường, đến mức ngay cả khi cô đi đến phía sau cũng không hề nhận ra sự hiện diện của cô.

Hai phút sau, tiếng nhạc báo hiệu thất bại vang lên từ máy chơi game. Cậu bé vốn chiếm giữ máy nãy giờ cuối cùng cũng dùng hết sạch số xu, cúi đầu ủ rũ, vừa đi vừa ngoái lại đầy luyến tiếc.

Ngay lập tức, Bàng Quang hào hứng xông lên chiếm lấy chiếc máy, rút ra vài đồng xu ít ỏi từ túi quần của bộ đồ tắm nam, không chần chừ gì mà nhét hai đồng vào khe nhận xu.

Anh ta bắt đầu thao tác, nhưng động tác của anh ta trông cực kỳ tùy tiện, biểu cảm thì lơ đãng.

Đúng lúc La Tịnh Dao còn đang băn khoăn khó hiểu, tiếng nhạc báo hiệu thất bại quen thuộc lại vang lên. Ngay sau đó, cô thấy Bàng Quang, thậm chí còn phấn khích hơn lúc trước, lại tiếp tục bỏ thêm hai đồng xu vào máy chơi game để bắt đầu lại.

Vẫn là những động tác và thái độ qua loa quen thuộc, nhưng khác ở chỗ, không biết vì sao khuôn mặt dài của cậu thanh niên càng lúc càng đỏ bừng rồi chuyển dần sang màu đỏ tím.

Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!

Bất ngờ không kịp trở tay, một hồi chuông hơi chói tai vang lên, toàn bộ máy chơi game từ trên xuống dưới bắt đầu nhấp nháy thứ ánh sáng lòe loẹt. Cảnh tượng hoành tráng này gần như ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.

Một đống đồng xu đổ ra ào ào từ cái khe phía dưới của máy chơi game, Bàng Quang mừng đến mức nhảy cẫng lên, tay chân múa may loạn xạ. Anh ta cúi người, cẩn thận gom hết đống xu bằng chiếc áo tắm mà mình đang mặc, miệng cười toe toét rồi nhanh chóng đi thẳng đến quầy lễ tân của khu trò chơi để đổi quà.

Trên đường đi, anh ta tình cờ gặp lại cậu nhóc cũng chơi cái máy kia lúc nãy, anh ta còn cố tình nhướng mày, nháy mắt trêu chọc cậu bé một phen.

Khiến cậu bé tức đến mức “oa” một tiếng, khóc òa ngay tại chỗ, La Tịnh Dao đứng nhìn mà cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

“Những máy chơi game bên ngoài này, nhà cái thường sẽ cài đặt một số thiết lập trước. Bàng Quang cực kỳ rành mấy thuật toán xác suất kiểu này, mỗi lần chỉ cần đứng nhìn một lúc là cậu ấy đã nắm rõ được mánh khóe bên trong.”

La Tịnh Dao quay lại thì thấy Lâm Gia Phàm không biết đã đứng sau mình từ bao giờ. Anh vừa giải thích vừa thản nhiên cười: “Giờ cậu ta kiềm chế hơn nhiều vì tính chất công việc, chứ hồi còn đi học, cậu ta đã từng bị liệt vào danh sách đen của tất cả các tiệm game trong thành phố, còn không ít lần bị chủ tiệm thuê người ‘dạy dỗ’ trong ngõ cụt.”

“Hồi ấy cậu ta cố chấp lắm, bị cấm chơi ở đâu thì lại càng muốn đi vào, và lần nào cũng càng bị ‘dạy dỗ’ thê thảm hơn.”

La Tịnh Dao không nhịn được mà nhếch môi: “Dù sao thì cảnh sát Bàng cũng là nhân tài cao cấp. Có chút sở thích giải trí độc đáo thì cũng dễ hiểu thôi.”

Lâm Gia Phàm nghe vậy chỉ phát ra một tiếng cười khẽ từ mũi.

Chưa đầy mấy phút sau, Bàng Quang đã quay lại, trên tay ôm một chú gấu bông Bắc Cực cỡ lớn. Anh ta phấn khích nói: “Cuối cùng huấn luyện viên La cũng lên rồi! Đội trưởng, giờ chúng ta đi hưởng thụ được chưa?”

Lâm Gia Phàm liếc nhìn anh ta một cái, rồi hất cằm ra hiệu cho hai người đi theo mình.

Rất nhanh, ba người bọn họ đi đến một căn phòng khách. Bên trong có hai chiếc giường đơn được đặt đối diện nhau ở hai bên.

Khi La Tịnh Dao và Bàng Quang còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì cửa phòng bất ngờ bị gõ nhẹ, sau đó hai kỹ thuật viên mát-xa, một nam một nữ, bước vào.

“Nhờ hai vị sư phụ* chăm sóc hai người họ nhé.” Lâm Gia Phàm khoanh tay trước ngực, vẻ ngoài anh tuấn nho nhã trông có phần vô hại.

(*Sư phụ trong ngữ cảnh này thường dùng để chỉ những người có kỹ năng, có tay nghề chuyên môn.)

Vừa dứt lời, La Tịnh Dao và Bàng Quang đã bị các kỹ thuật viên mát-xa "dỗ ngọt" mà ép nằm xuống giường một cách mơ mơ màng màng.

Còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở, bên tai cô đã vang lên tiếng la hét chói tai của cậu thanh niên, âm thanh ấy cũng chẳng khác gì tiếng lợn bị chọc tiết. Gần như cùng lúc, cô cũng cảm nhận được vùng xương bả vai của mình bị ấn mạnh gây ra cảm giác đau nhức.

Thế nhưng, mức độ đau đớn này đối với La Tịnh Dao chẳng thấm vào đâu. Những buổi xả cơ sau các buổi tập luyện quá tải hằng ngày so với kiểu mát-xa tập trung vào các huyệt đạo như thế này còn đau ê ẩm hơn nhiều.

So với vẻ mặt không cảm xúc của cô trong suốt quá trình, bên phía Bàng Quang thì phải gọi là thê thảm đến cực điểm.

Chật vật lắm mới chịu đựng được đến cuối buổi mát-xa kéo dài 40 phút, anh ta nằm bẹp trên giường, trông chẳng khác gì một chiếc giẻ rách: Vừa rách nát vừa không có linh hồn.

Khi trong phòng khách chỉ còn lại ba người họ, Bàng Quang mới hít hít mũi, nhìn người đang ngồi thẳng trên chiếc ghế mây ở cuối giường với ánh mắt đầy uất ức, khóe mắt hơi đỏ khiến anh ta lộ ra một chút đáng thương.

"Tôi biết ngay là chẳng dễ dàng gì chiếm được món hời từ anh mà!"

Ánh mắt Lâm Gia Phàm thoáng qua một tia cười, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày, anh mở lời trước: "Tôi và Bàng Quang đã tranh thủ tìm cách hỏi thăm nhân viên ở cả tầng dưới lẫn tầng trên về Vương Quế Phân, nhưng chẳng phát hiện điều gì ngoài dự đoán cả."

“Sao lại không? Chúng ta đã phát hiện ra bà ta không được lòng ai cả còn gì?” Bàng Quang bất mãn lẩm bẩm.

Gần hai giờ đồng hồ, họ hỏi thăm không dưới tám, mười người. Bất cứ ai nghe đến cái tên Vương Quế Phân, thái độ đều rất kỳ lạ.

Những người cởi mở thì lấp lửng kể vài “chiến tích huy hoàng” trong quá khứ của bà ta. Còn những người không thích giao tiếp, vẻ mặt cũng không giấu được chút ý tứ khó tả.

“Tính cách như vậy, không được lòng người khác cũng là điều dễ hiểu.” Cuối cùng, chàng trai trẻ bĩu môi, đưa ra kết luận cho một buổi sáng thu thập thông tin của hai người bọn họ.

Lâm Gia Phàm chuyển ánh mắt sang La Tịnh Dao.

Cô duỗi người, vừa hoạt động cổ vừa lười biếng báo cáo: “Tôi không gặp được Vương Quế Phân. Sợ gây nghi ngờ nên tôi cũng không cố tình tìm bà ta, nhưng tôi có nghe được vài thông tin từ một kỹ thuật viên ở khu nữ.”

“Kỹ thuật viên ấy nói gần đây bà ta bỗng dưng trở nên giàu có. Hai vị cảnh sát thử nghĩ mà xem, liệu chuyện này có liên quan đến việc bà ta đến cục công an làm loạn không?”

Ngẫm nghĩ vài giây, Lâm Gia Phàm trầm giọng đáp: “Khả năng này cũng không phải là không có.”

Liệu kẻ đứng sau có mục đích gì khi để Vương Quế Phân đến cục gây rối? Đánh lạc hướng điều tra, hay là làm rối loạn tư duy của cảnh sát?

Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng đồng thời cũng không hoàn toàn thuyết phục.

Bầu không khí trong phòng trở nên im ắng. Bàng Quang ngồi xếp bằng trên giường, gương mặt đầy vẻ khổ não. Lâm Gia Phàm thì trầm ngâm với đôi mày nhíu chặt. La Tịnh Dao thì hết nhìn người này lại nhìn người kia.

Dù trong lòng thực sự muốn giúp, nhưng rốt cuộc thì vẫn là khác ngành khác nghề, La Tịnh Dao không biết phải bắt đầu từ đâu mới là đúng.

Cuối cùng, bầu không khí ngột ngạt đến mức muốn rụng tóc này bị phá vỡ bởi một cuộc điện thoại của Lâm Gia Phàm. Cuộc gọi không kéo dài nhưng đã khiến sắc mặt anh thay đổi đôi chút. Anh lập tức đứng dậy: “Anh Quách và bên giám định đã có tiến triển mới. Danh tính nạn nhân mới nhất cũng đã được xác định. Chúng ta về cục trước đã, chuyện liên quan đến Vương Quế Phân cần phải bàn bạc kỹ hơn.”

Bàng Quang nghe vậy thì không có ý kiến gì. La Tịnh Dao thì cảm thấy hơi tiếc, nhưng cũng không lên tiếng đưa ra lời khuyên nào.

Cô không phải cảnh sát, đương nhiên không hiểu rằng đôi khi chìa khóa để phá được một vụ án lại nằm ở một manh mối nhỏ bé, không đáng chú ý. Đây cũng chính là lý do Lâm Gia Phàm và Bàng Quang không tỏ ra thất vọng.

Phá án vốn là như vậy, phải lặp đi lặp lại những nỗ lực tưởng chừng vô ích vô số lần mới có thể tìm ra con đường dẫn đến thành công cuối cùng.

Cả ba nhanh chóng chia tay. Một mình La Tịnh Dao trở lại khu vực nữ ở tầng một bằng thang máy.

Vừa bước ra khỏi thang máy, hành lang vắng lặng một cách bất thường, có lẽ do lượng khách buổi sáng không đông.

Cô khẽ liếc quanh xác để định phương hướng rồi men theo lối cũ định quay lại. Nhưng mới đi được vài bước, cô chợt dừng lại vì nghe thấy tiếng động truyền ra từ phòng nghỉ nhân viên bên tay phải.

Không rõ bên trong đang nói chuyện gì, nhưng cứ cách vài chục giây lại vang lên một tràng cười sảng khoái. Một giọng nói trong số đó khiến cô cảm thấy cực kỳ quen tai.

La Tịnh Dao lặng lẽ lại gần, áp tai vào cửa để lắng nghe một lúc. Sau đó, khi nhận ra có tiếng bước chân bên trong, cô vội vàng lùi lại, nấp sau cây cột đá cẩm thạch gần đó.

Vừa kịp nấp xong thì cánh cửa phòng nghỉ đã được mở ra, Vương Quế Phân cùng một nhân viên khác bước ra ngoài.

Hai người bọn họ vừa nói vừa cười đi đến ngã rẽ phía trước thì tách nhau ra, mỗi người một hướng. Đúng lúc đó, một vị khách đi ngược lại, Vương Quế Phân liền tươi cười tiến đến đón tiếp, kiểm tra vòng tay điện tử của khách rồi dẫn họ vào một phòng tắm riêng.

Sau đó, bà ta bước ra, đi đến tủ đựng đồ dùng để lấy một cái cốc màu đen ra, rót đầy nước, rồi quay lại phòng tắm.

La Tịnh Dao giữ khoảng cách vừa phải, âm thầm quan sát toàn bộ quá trình.

Nhưng cô cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn…

Chờ đã!

Cái cốc đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play