Có lẽ vì đã ngắm nhìn vẻ mặt không vui mà chỉ có thể kìm nén của La Tịnh Dao đủ rồi, Lâm Gia Phàm mới chậm rãi dời ánh mắt đi. Sau khi ngắt cuộc gọi với Bàng Quang, anh liền xuống xe.
Dù trong lòng âm thầm oán thán đủ điều, La Tịnh Dao cuối cùng cũng chấp nhận số phận, đẩy cửa xe bước ra.
Hai người chẳng nói lời nào, cứ thế bước vào tòa nhà văn phòng của Cục Công An Tân Thị, đi thẳng đến thang máy lên tầng sáu.
Khi cửa thang máy vừa mở ra, La Tịnh Dao đã trông thấy bóng dáng đang tiến đến của Bàng Quang. Không biết có phải vì đã làm việc quá sức cả ngày hay không mà khuôn mặt vốn đã dài của anh ta, dưới mái tóc vàng bù xù, giờ đây lại có vẻ xanh xao kỳ lạ.
“Đội trưởng, rốt cuộc anh đã đi đâu thế...?”
Thanh âm gấp gáp dò hỏi lập tức im bặt khi ánh mắt anh ta lia đến khung cảnh trong thang máy. Thay vào đó là tiếng thốt lên đầy ngạc nhiên lẫn nghi hoặc: “Huấn luyện viên La?!”
Miệng Bàng Quang hơi há ra, hết nhìn sang gương mặt không chút biểu cảm của Lâm Gia Phàm lại quay qua La Tịnh Dao, người vẫn đang mang theo chiếc ba lô lớn từ ban ngày. Chưa đầy một giây sau, anh ta liền ôm đầu kêu gào: “Không phải chứ? Chỉ nghỉ một buổi tập thôi mà! Có cần đuổi cùng giết tuyệt đến tận cục để tập bù vào nửa đêm thế này không? Thức đêm vận động dễ đột tử lắm đấy!”
Đáp lại, Lâm Gia Phàm chỉ liếc anh ta với vẻ hơi ghét bỏ, rồi lập tức rời khỏi thang máy, đi thẳng đến phòng thẩm vấn cuối hành lang.
La Tịnh Dao đương nhiên lặng lẽ bước theo sau.
Phòng thẩm vấn này có bố trí vô cùng đơn giản: một chiếc bàn, một chiếc ghế và một chiếc camera lắp trên góc trần nhà.
Sau khi tạm thời sắp xếp cô ngồi xuống, Lâm Gia Phàm không vội vã đặt câu hỏi mà quay người ra khỏi phòng.
Vượt qua cú sốc ban đầu, Bàng Quang lon ton chạy theo sau. Dường như lúc này anh ta mới nhận ra tình hình hiện tại. Hai người bọn họ đứng ngoài cửa thản nhiên trao đổi với nhau, âm thanh ngắt quãng của họ xuyên qua khe cửa lọt vào tai La Tịnh Dao. Chỉ cần hơi nghiêng đầu, cô có thể nhìn rõ từng cử động của họ qua khung kính nhỏ trên cửa.
“Đội trưởng, gã Mã Hồng Đường đang nằm viện kia, xử lý thế nào đây?” Bàng Quang hạ giọng hỏi.
“Sau khi gã bỏ trốn, các đồng nghiệp thu thập chứng cứ tại hiện trường đã phát hiện ra nhiều thứ thú vị trong căn hộ bỏ trống ở tầng hai. Một số trong đó đã được xác nhận là tang vật từ những vụ trộm cắp gần đây ở khu Hà Tây.” Nói đến đây, Lâm Gia Phàm dừng lại một chút.
Nghe vậy, Bàng Quang liền phấn khởi: “Vậy thì tội trộm cắp và xâm nhập trái phép là không thoát được rồi. Chúng ta có thời gian để từ từ chơi với gã!”
“Theo lời bà cụ dưới tầng, hẳn là Mã Hồng Đường đã sống ở tầng hai nhà bà ấy không dưới vài ngày. Cơ sở hạ tầng quanh khúc đường Tam Giang ở Hà Tây nổi tiếng là thiếu thốn, tôi đoán gã chọn khu tập thể cũ kỹ này làm nơi ẩn náu cũng vì lý do đó.” Lâm Gia Phàm trầm giọng phân tích.
Việc ra vào khu vực đó không đủ camera giám sát để ghi lại toàn bộ hành tung của gã, mà cư dân xung quanh phần lớn là người già, đương nhiên khả năng bị cảnh sát phát hiện cũng giảm đi đáng kể. Chiêu ‘bóng tối dưới chân đèn’ này đúng là đã được gã tận dụng triệt để.
“Với kiểu tội phạm chuyên nghiệp như Mã Hồng Đường, việc thăm dò trước khi ra tay là điều không thể thiếu. Tuyệt đối không đời nào gã lại tùy tiện cạy cửa của một căn nhà bỏ trống tại hiện trường vụ án được. Điều cấp bách nhất hiện nay là phải hỏi ra lý do gã xuất hiện ở đó, những gì gã thấy hoặc biết rất có khả năng sẽ trở thành bước đột phá cho hai vụ án mạng này.”
Bàng Quang gật đầu đồng tình, hai người tiếp tục rì rầm trò chuyện thêm vài câu thì một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên đã thu hút sự chú ý của họ.
Người đến cũng là một thành viên của tổ điều tra đặc biệt, thân hình thấp hơn hẳn so với Lâm Gia Phàm và Bàng Quang, dáng người hơi mập, đeo cặp kính gọng đen che gần hết khuôn mặt.
Nếu trí nhớ không nhầm, La Tịnh Dao nhớ anh ta tên là Quách Chấn.
Thấy anh ta chạy xuống từ cầu thang bộ, rồi hớt hải chạy chậm đến bên cạnh Lâm Gia Phàm, ồm ồm báo cáo: “Đội trưởng Lâm, tôi vừa hoàn tất việc kiểm tra lại thi thể nạn nhân của vụ án tuần trước, đồng thời tiến hành khám nghiệm sơ bộ nạn nhân mới phát hiện ngày hôm nay. Đây là hai bản báo cáo, anh xem qua đi.”
Anh ta đưa hai bản báo cáo qua, định nói gì đó nhưng ánh mắt vô tình lướt qua cánh cửa phòng thẩm vấn đang khép hờ. Lời nói liền nghẹn lại nơi cổ họng.
Nhận ra sự chần chừ của đối phương, Lâm Gia Phàm không buồn giải thích, chỉ thúc giục: “Nói đi.”
Với sự ăn ý sau nhiều năm hợp tác, Quách Chấn nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Việc tiết lộ một số thông tin phù hợp cho đối tượng bị tình nghi không phải là điều họ chưa từng làm trước đây.
Trong điều tra hình sự, hầu hết các tình huống đều là trò chơi tâm lý.
Đôi khi, việc để đối tượng biết cảnh sát đang nắm giữ bao nhiêu bằng chứng có thể khiến phòng tuyến tâm lý của họ dễ dàng sụp đổ hơn.
Sau một thoáng cân nhắc, Quách Chấn tiếp tục nói: “Trước hết, hai vụ án mạng này thực sự có rất nhiều điểm tương đồng với vụ giết người hàng loạt ngày 6-13 hai năm trước. Ví dụ như, cả hai nạn nhân đều là phụ nữ, độ tuổi từ 20 đến 40. Cả hai hung thủ đều sử dụng phương thức gây án là lột da, róc thịt, giữ lại xương, và sau khi gây án đều mang ngón tay giữa của nạn nhân đi.”
“Những điểm tương đồng này thực chất là những chi tiết mà cảnh sát đã công khai với bên ngoài sau khi vụ án 6-13 chính thức được phá giải. Chỉ cần ai đó chịu khó tìm hiểu kỹ càng về chi tiết của vụ án thì việc tái hiện một vụ án tương tự trên bề nổi chẳng phải là điều khó khăn gì.” Lâm Gia Phàm nói, mắt không buồn ngước lên, giọng điệu bình thản như nước.
"Đúng vậy, vì thế điểm mấu chốt vẫn nằm ở những khác biệt giữa hai bên." Vừa nói, Quách Chấn vừa dùng tay chỉ vào một số chi tiết trong hai bản báo cáo: "Dù là Hoàng Quốc Tuấn của hai năm trước hay hung thủ trong hai vụ án mạng gần đây, cả hai đều thực hiện hành vi lột da, róc thịt nạn nhân sau khi sát hại họ một cách tàn nhẫn. Điều này dẫn đến việc hung khí mà cả hai sử dụng chắc chắn để lại một số dấu vết trên xương của nạn nhân."
"Đội trưởng Lâm, anh hãy xem kỹ phần so sánh các vết xước trên xương của hai nạn nhân gần đây và nạn nhân trong vụ án giết người hàng loạt 6-13... Có thể xác nhận rằng hung khí mà hai bên sử dụng khi gây án vẫn có những điểm khác biệt nhất định. Ngoài ra, hướng và độ sâu của các vết xước trên xương cũng không giống nhau. Điều này cho thấy Hoàng Quốc Tuấn thuận tay phải, trong khi kẻ bắt chước lần này không chỉ là người thuận tay trái mà sức lực cũng kém hơn Hoàng Quốc Tuấn."
"Ừm." Lâm Gia Phàm trước hết tỏ ý khẳng định phát hiện của Quách Chấn, sau đó bổ sung thêm hai nhận định của mình: "Thực tế thì giữa Hoàng Quốc Tuấn và tên bắt chước này còn có một điểm khác biệt rõ ràng. Năm đó, sau khi nhắm trúng nạn nhân, Hoàng Quốc Tuấn đều lẻn vào nhà họ để gây án mà không thực hiện việc di chuyển thi thể sau đó. Nhưng hung thủ trong hai vụ án mạng gần đây lại hoàn toàn trái ngược. Gã xử lý thi thể nạn nhân ở một nơi khác trước, rồi mới chuyển đến hiện trường vứt xác mà cảnh sát phát hiện. Điều này đồng nghĩa với việc đến giờ chúng ta vẫn chưa xác định được hiện trường đầu tiên, nơi hai nạn nhân thiệt mạng."
"Chỉ riêng điểm này đã đủ để kết luận rằng tên bắt chước này thông minh hơn Hoàng Quốc Tuấn rất nhiều." Nói đến đây, anh ngừng lại vài giây, sau đó trầm giọng căn dặn: "Quách ca, lát nữa anh liên hệ với bên giám định, giục họ sớm tiến hành so sánh chéo giữa các vật chứng thu thập được từ nạn nhân và hiện trường của vụ án hôm nay với vụ án tuần trước, xem xem có phát hiện thêm được gì mới không."
Quách Chấn lập tức đáp ứng một cách dứt khoát.
Từ đầu vẫn giữ im lặng, lúc này Bàng Quang mới thở phào một hơi dài: "Quá tốt rồi! Cuối cùng cũng có chút manh mối. Ít nhất chúng ta có thể chắc chắn rằng hai vụ án này tuyệt đối không phải như lời đồn trên mạng rằng ‘sát thủ giết người hàng loạt tái sinh’ cái gì đó!"
“Đội trưởng Lâm, anh không biết đâu, sau vụ Vương Quế Phân gây náo loạn hồi sáng, dư luận trên mạng giờ loạn đến mức không thể tả được.”
Nghe vậy, Lâm Gia Phàm không nói gì, chỉ im lặng. Tay anh theo thói quen gõ từng nhịp đều đặn lên hai bản báo cáo giám định pháp y.
Vài giây sau, anh xoay người bước trở lại phòng thẩm vấn.
Có lẽ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian vào những cuộc đối đáp vô nghĩa, Lâm Gia Phàm đi thẳng vào vấn đề: “Lâu như vậy rồi, huấn luyện viên La đã nghĩ ra những gì mà mình nên nói gì chưa?”
Nhưng điều anh không ngờ tới là, La Tịnh Dao lúc này đã bị mấy lần xoay vần của anh làm cho tức giận. Cô dứt khoát rút điện thoại ra, mở album ảnh, sau đó "bộp" một tiếng ném thẳng chiếc điện thoại lên bàn.
“Việc đến nhà xin lỗi là thật, việc tò mò không biết tại sao Vương Quế Phân biết được các chi tiết chưa công khai của vụ án cũng là thật. Đây là bức ảnh duy nhất tôi chụp được tại nhà bà ta.”
Lâm Gia Phàm từ tốn cầm lấy điện thoại trên bàn, rũ mắt nhìn chăm chú vào màn hình hồi lâu.
“Ban đầu tôi chỉ thấy lạ khi trong nhà bà ta lại xuất hiện một chiếc phong bì. Nhưng khi tiến lại gần, tôi phát hiện dường như bên trong có gì đó khác nữa.”
Từ trước đến nay La Tịnh Dao không phải kiểu người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, ban đầu cô chỉ thấy ngạc nhiên vì thời nay mà vẫn có người dùng thư từ để liên lạc. Nhưng chính hành động che giấu thư từ đầy căng thẳng và bất thường của Vương Quế Phân sau đó mới thực sự thu hút sự chú ý đặc biệt của cô.
Bàng Quang thì tò mò, tiến lại gần bên cạnh Lâm Gia Phàm: “Ồ? Phong bì này không có tem cũng chẳng có dấu bưu điện. Chỉ dựa vào bức ảnh này thì không loại trừ khả năng bên trong không có gì.”
“Đó là trong trường hợp Vương Quế Phân không che giấu nó ngay trước mặt tôi.” Đã nói đến mức này, La Tịnh Dao quyết định tranh luận đến cùng.
Dù sao thì có những chuyện cô phát hiện và nghi ngờ cũng chẳng thể làm gì, nhưng cảnh sát thì có thể.
Không rõ đồng tình hay không, Bàng Quang chỉ nhún vai, rồi bất chợt đổi chủ đề: “Nếu tôi không nhớ nhầm, trước đây huấn luyện viên La làm về thể thao chuyên nghiệp đúng không? Sao giờ lại chuyển sang làm nghề thám tử tư rồi?”
“...” La Tịnh Dao nghẹn họng, rồi quyết định buông xuôi: “Không giấu gì anh, tôi cũng thường tự hỏi liệu mình có chọn nhầm nghề không. Biết vậy chẳng làm.”
Nghe câu trả lời này, Lâm Gia Phàm liếc nhìn cô một cái, trong lòng lặng lẽ đưa ra kết luận.
Chém gió.
May mắn thay, Bàng Quang không xoáy sâu vào chủ đề này. Anh quay sang nói nhỏ với Lâm Gia Phàm: “Nói thật, Vương Quế Phân quả thật rất đáng nghi. Hồi nãy cục trưởng Trương cũng nói sẽ cử người đến gặp bà ta. Hay là chúng ta cũng đi cùng để hỏi chuyện một chút?”
“Hỏi thì bà ta sẽ khai sao?” Lâm Gia Phàm tỏ vẻ không đồng tình.
Nếu trên người Vương Quế Phân thực sự có bí mật, việc đột ngột tra hỏi rất dễ rút dây động rừng.
Chẳng lẽ lại trông chờ vào việc bà ta tự tay giao chiếc phong bì trong ảnh ra? Đến lúc đó, thứ mà bà ta mang ra còn không biết sẽ là thứ gì.
“Đúng là sẽ không khai.” Bàng Quang thở dài một hơi, nhưng hiện giờ họ đang ở giai đoạn điều tra song song nhiều hướng, không thể bỏ qua manh mối có sẵn được.
Lâm Gia Phàm không đáp lại, chỉ tiện tay đẩy chiếc điện thoại trở về phía đối diện trên mặt bàn. Khuôn mặt anh nở một nụ cười ôn hòa: “Hôm nay cảm ơn huấn luyện viên La đã hợp tác với cảnh sát điều tra. Đã làm phiền cô lâu như vậy, đúng là ngại quá.”
La Tịnh Dao xua tay, cúi người xách chiếc ba lô bên chân, chuẩn bị rời đi.
“Cộng thêm mấy ngày qua cô đã chăm sóc cho các thành viên trong đội chúng tôi, không biết ngày mai huấn luyện viên La có thể nể mặt, cho tôi một cơ hội để bày tỏ lòng cảm kích và lời xin lỗi đàng hoàng được không?” Nói đến đây, Lâm Gia Phàm đưa tay đẩy nhẹ gọng kính không viền trên sống mũi, giọng điệu đầy ẩn ý: “Không bằng đi mát-xa, thư giãn gân cốt một chút?”
“Hả?”
“Hả?”
Hai âm thanh mang đầy vẻ nghi vấn đồng thời vang lên trong phòng thẩm vấn.
Nếu như Bàng Quang chỉ đơn giản là sững sờ, thì La Tịnh Dao lại mang thêm vài phần không thể tin được. Cô bất giác ngẩng đầu, nhìn Lâm Gia Phàm mặt không đổi sắc đứng trước mặt mình.
Anh zai này được nha.
Vì đạt được mục đích cuối cùng, đúng là có thể co được giãn được, không từ bất cứ thủ đoạn nào.