“Mấy tấm ảnh này trông cũng đã nhiều năm rồi nhỉ. Hồi còn trẻ, bác gái đẹp thật đấy.”
La Tịnh Dao bất động thanh sắc khẽ nghiêng người, giọng điệu thoải mái nhưng ánh mắt lại không rời khỏi mấy tấm ảnh cũ đã phai màu dán trên bức tường phía trên đầu giường, duỗi tay chỉ chỉ về phía vài tấm ảnh cũ đã phai màu dán trên bức tường phía trên đầu giường.
Theo hướng ngón tay của cô, gương mặt Vương Quế Phân thoáng hiện lên chút hoài niệm, nhưng rất nhanh liền tan biến.
Bà ta bước tới, không mấy khách khí đẩy La Tịnh Dao ra khỏi mép giường, đồng thời tiện tay nhét một cốc nước vào tay cô. Giọng nói thì khó có thể gọi là thân thiện: “Uống đi, uống xong thì đi ngay, tôi còn phải ngủ.”
Hàm ý đuổi khách vô cùng rõ ràng.
La Tịnh Dao rũ mắt, nhìn thoáng qua chiếc cốc sứ cũ kỹ đầy vết trà bám xung quanh, nhưng ánh mắt cô vẫn không bỏ qua động tác cúi xuống chỉnh lại gối của Vương Quế Phân.
Cô trông thấy một xấp phong bì giấy nâu chỉ để lộ một góc đã bị che khuất hoàn toàn. Khẽ bặm môi, cô tiếc nuối đặt chiếc cốc nước trở lại bàn gỗ nhỏ phía sau lưng mình: “Đúng là cũng muộn rồi. Vậy cháu không làm phiền bác gái nữa.”
Thấy cô nói dứt khoát như vậy, ánh mắt Vương Quế Phân thoáng lóe lên chút dò xét, nhưng rất nhanh bà ta liền phất tay xua cô đi: “Đi đi! Sau này đừng đến nữa.”
Ngay khi La Tịnh Dao bước ra khỏi sân, cánh cổng đồng loang lổ với vài chỗ thủng liền phát ra một tiếng "ầm" lớn, đóng sầm lại. Dư chấn từ cú va đập mạnh ấy vẫn còn vọng mãi không dứt.
Cô khẽ nhướn mày, vừa chậm rãi bước theo con đường cũ, vừa rút điện thoại từ túi quần ra, mở mục album ảnh.
Trong màn đêm tăm tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình điện thoại nhấp nháy.
La Tịnh Dao phóng to bức ảnh vừa chụp lén được trong nhà, nhìn kỹ một hồi rồi thở dài hạ tay xuống.
Cho dù cô có phát hiện điểm khả nghi thì với thân phận của mình, cô cũng chẳng làm được gì nhiều.
Không biết tự lúc nào, cô đã quay lại đầu hẻm. Âm thanh náo nhiệt từ các cửa tiệm bỗng ùa vào, đối lập rõ rệt với sự yên tĩnh sâu bên trong con hẻm này, tạo cảm giác như mơ và thực đang chồng chéo lên nhau.
Bỗng nhiên, giữa tiếng ồn ào đó, La Tịnh Dao nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia đường nhưng chỉ thấy một quầy bán khoai lang nướng. Chủ quầy đang ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn chán, tay lướt lướt điện thoại.
“Huấn luyện viên La.”
Đúng lúc cô đang hoài nghi liệu có phải mình nghe nhầm hay không thì giọng nam ấy lại vang lên, lần này còn rõ ràng hơn lần trước.
La Tịnh Dao lập tức quay đầu, ánh mắt hướng về phía bóng tối bên trái đầu hẻm. Một chiếc xe jeep không rõ màu sơn và biển số đang đậu ở đó, động cơ vẫn còn nổ máy. Khói từ ống xả phía sau lượn lờ trong ánh đèn, tạo thành một làn sương mỏng.
Qua làn khói nhẹ, cô nhận ra bóng dáng cao lớn của một người đang dựa vào đầu xe. Chỉ vài giây sau, người đó đứng thẳng dậy và từng bước đi về phía cô.
“Cảnh sát Lâm?”
La Tịnh Dao trợn tròn mắt, không giấu nổi vẻ bất ngờ, như thể không hiểu tại sao lại gặp anh ở đây.
Lâm Gia Phàm tiến lại gần, nhếch nhếch môi đáp lại lời chào của cô.
“Anh...”
Không hiểu vì sao, dưới ánh nhìn chăm chú từ đôi mắt đen của đối phương, trong lòng La Tịnh Dao bỗng dâng lên một cảm giác chột dạ vô hạn. Cô quay đầu liếc về con hẻm tối om phía sau lưng, lúng túng buột miệng: “Trùng hợp thật đấy.”
“Phải không?” Ý cười trên khuôn mặt tuấn tú của anh càng đậm hơn, ánh mắt đầy ẩn ý liếc qua con hẻm: “Tôi chỉ thấy tò mò tại sao huấn luyện viên La lại xuất hiện gần nhà của Vương Quế Phân vào giờ này.”
Quả nhiên.
Hàng mi La Tịnh Dao khẽ rung lên. Dòng suy nghĩ trong đầu cô xoay chuyển liên tục trước khi lựa chọn nói thật: “Tôi đến để xin lỗi bà ấy.”
“Vậy còn anh, cảnh sát Lâm? Tối muộn thế này đến tìm Vương Quế Phân để hỏi thăm tình hình sao?”
Dù sao thì những lời mà người phụ nữ đó gào thét vào ban ngày đều là những chi tiết của vụ án mà cảnh sát chưa từng công bố ra ngoài. Ngay cả cô còn nhận ra điểm bất thường, lẽ nào cảnh sát lại không phát hiện? Việc họ đến tìm bà ta nói chuyện sau đó cũng là điều hoàn toàn hợp lý.
Không ngờ, Lâm Gia Phàm lại lắc đầu: “Người tôi muốn tìm là huấn luyện viên La.”
Hử?
La Tịnh Dao sững lại, không khống chế được mà buột miệng thốt ra một câu hỏi: “Cảnh sát Lâm... theo dõi tôi à?”
Lâm Gia Phàm không trả lời, nhưng biểu cảm của anh đã ngầm thừa nhận điều đó.
Bảo sao.
Những điểm nghi vấn trong lòng cô cuối cùng cũng đã có lời giải. Chẳng trách trước đó anh liên tục giúp cô giải vây trước mặt Bàng Quang, hóa ra là vì không muốn cô đề cao cảnh giác, như vậy mới để lộ sơ hở.
Khóe miệng cô giật giật, trong lòng lặng lẽ thu hồi lại tấm "thẻ người tốt" mà cô đã phát.
La Tịnh Dao ngước mắt, nhìn kỹ gương mặt trước mặt. Lúc này, La Tịnh Dao mới nhận ra đuôi mắt ẩn sau cặp kính của Lâm Gia Phàm hơi cong lên, khiến toàn bộ gương mặt anh toát ra vẻ ngạo nghễ, bất cần.
Không thể không thừa nhận, chiếc kính không gọng trên sống mũi cao thẳng của anh là một lựa chọn cực kỳ thành công. Nó không chỉ phần nào che giấu sự tinh anh sâu thẳm trong đôi mắt, mà còn làm cho khí chất tổng thể của anh có vẻ nho nhã hơn là toan tính.
Âm hiểm xảo trá.
La Tịnh Dao hít sâu một hơi, giữa hàng lông mày thấp thoáng nếp nhăn. Cô không thể hiểu nổi tại sao cảnh sát lại đột nhiên để mắt đến mình.
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Lâm Gia Phàm thản nhiên nói: “Tuần vừa rồi, Tân Thị liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng nghiêm trọng. Trùng hợp thay, trong thời gian này, cô vừa mới gia nhập cục công an làm huấn luyện viên thể lực.”
“Sáng nay, khi Vương Quế Phân kéo người đến gây rối trước cục, cô lại đặc biệt chú ý đến cuộc trao đổi giữa các đồng nghiệp của chúng tôi. Sau đó, cô còn thấy việc nghĩa hăng hái làm, thành công ngăn cản ý định tự gây thương tích của bà ta.”
“Rồi ngay sau đó, cô đột nhiên xuất hiện tại hiện trường vụ án mới nhất, không chỉ hỗ trợ mà còn giúp chúng tôi bắt được nghi phạm vốn dĩ rất có khả năng trốn thoát.”
“Vậy mà khi kết thúc một ngày bận rộn như thế, lúc 8 giờ 53 phút tối nay, cô lại đến tận nhà Vương Quế Phân để ‘xin lỗi’.”
Mỗi lần anh nói một câu, sắc mặt La Tịnh Dao lại cứng đờ thêm một chút.
Quả nhiên, sự nhạy bén của một vị cảnh sát hình sự vượt xa người thường. Hóa ra những hành động tưởng chừng như kín đáo của cô lại không thoát khỏi ánh mắt của anh.
“Huấn luyện viên La, cô có gì muốn giải thích không? Cô nghĩ sao khi một huấn luyện viên thể lực lại có mối quan tâm đặc biệt đến mẹ của hung thủ trong vụ án giết người hàng loạt hai năm trước và các vụ án mạng gần đây?” Trong lúc nói chuyện, Lâm Gia Phàm cúi người, cố tình đưa ánh mắt của mình ngang tầm với cô.
Dù vậy, ngay cả tư thế này cũng không thể xóa nhòa thứ áp lực mà chênh lệch chiều cao mang lại.
La Tịnh Dao theo phản xạ lùi lại một bước. Giải thích? Cô lấy gì để giải thích?
Tối qua tôi vô tình chui vào tủ lạnh nhà người khác, hư hư thực thực nhìn thấy kẻ có khả năng là hung thủ và hiện trường vụ án?
Thần kinh chắc!
Vì thế cô chỉ đành lùi lại một bước, kiên quyết giữ nguyên lời giải thích ban đầu: “Đúng là tôi đến đây để xin lỗi. Người làm nghề như chúng tôi ra tay khó mà tránh được việc kiểm soát được nặng nhẹ, tuổi của Vương Quế Phân cũng không còn trẻ, tôi sợ mình làm bà ta bị thương.”
Lâm Gia Phàm nhìn cô một cái thật sâu, rồi từ từ đứng thẳng người lên. Khuôn mặt anh đầy vẻ thích thú nhưng cũng không truy hỏi thêm: “Không biết huấn luyện viên La có tiện cùng tôi về cục một chuyến để hỗ trợ điều tra không?”
Lời vừa dứt, anh đã chắc chắn rằng La Tịnh Dao sẽ không từ chối. Anh quay người, bước thẳng về phía chiếc xe jeep, tiện tay mở cửa ghế sau.
“…” La Tịnh Dao im lặng vài giây, rồi chậm rãi bước từng bước nhỏ đến bên chiếc xe kia.
Trước khi cô ngồi vào ghế, giọng nói pha chút trêu chọc của Lâm Gia Phàm truyền đến: “Cảm ơn huấn luyện viên La đã phối hợp với công việc của cảnh sát.”
Cô nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại: “Cảnh sát Lâm khách sáo rồi, đây là nghĩa vụ mà tôi nên làm mà.”
Đáp lại cô chỉ là một tiếng cười khẽ như có như không.
Trên đường đến Cục Công An Tân Thị, La Tịnh Dao ôm chặt ba lô, tựa lưng vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong lúc đó, cô không tiếng động thở dài.
Hôm nay, số chiêu trò mà cô phải chơi còn nhiều hơn cả 25 năm qua cộng lại. Mệt mỏi hơn cả việc liên tục thi đấu bốn trận. Làm người thôi mà, sao mà mệt mỏi quá vậy.
Khi những suy nghĩ trong đầu cô đang rối như mớ bòng bong thì loa trong xe bất chợt phát ra một giọng nam oang oang không mấy nghiêm túc.
La Tịnh Dao giật mình mở mắt, chỉ để nhận ra rằng đó là cuộc gọi của Lâm Gia Phàm được kết nối với hệ thống Bluetooth của xe. Trên màn hình điện tử phía trước hiện rõ dòng chữ “đang gọi”.
“Đội trưởng? Anh chạy đi đâu tận hưởng một mình thế? Để mấy đứa bọn em tăng ca ở đơn vị, có hơi bị thiếu đạo đức đó nha?”
Giọng vịt đực đặc trưng của Bàng Quang không hề bị sóng điện thoại làm giảm đi âm lượng. Chỉ trong tích tắc, La Tịnh Dao gần như có thể hình dung ra nét mặt của anh ta khi nói câu này.
Lúc đó, Lâm Gia Phàm đang chờ đèn đỏ, nghe câu hỏi liền tiện tay chuyển số: "Sắp về đến cục rồi, có chuyện gì?"
“Ồ, là chuyện liên quan đến người mà sáng nay huấn luyện viên La bắt giữ giúp chúng ta ấy. Qua kiểm tra đã xác định được danh tính của gã rồi. Gã tên là Mã Hồng Đường, năm nay 37 tuổi, hộ khẩu không phải ở Tân Thị mà là ở Tứ Xuyên, không có nghề nghiệp ổn định." Bàng Quang tự nhiên báo cáo tình hình qua điện thoại.
La Tịnh Dao hơi nhích người, chỉnh lại tư thế để bớt tê mỏi, đồng thời chờ Lâm Gia Phàm cắt ngang lời nói của đối phương.
Nhưng người lái xe phía trước dường như đã quên mất sự hiện diện của cô, chỉ khẽ “ừm” một tiếng từ lỗ mũi, tỏ ý đang lắng nghe.
“Trước đó, kết quả đối chiếu DNA từ đế giày của gã cũng đã có. DNA trên đó khớp với DNA của nạn nhân ở tại hiện trường, đủ để chứng minh rằng Mã Hồng Đường từng có mặt ở đó.” Nói đến đây, giọng của Bàng Quang trở nên tức giận bất bình hẳn lên.
“Nhưng gã chỉ thừa nhận rằng mình có đến căn phòng nơi phát hiện ra thi thể nạn nhân chứ nhất quyết không chịu thừa nhận mình là người đã sát hại nạn nhân. Gã khai rằng mình đến Tân Thị không những chẳng kiếm được đồng nào, mà còn bị lừa đến mức nợ nần chồng chất, lang thang không nơi nương tựa. Vì vậy, bất đắc dĩ mới phải chọn một khu tập thể cũ ít người qua lại, cạy cửa một căn nhà bỏ trống để tạm thời trú chân.”
“Còn về vết máu trên đế giày, Mã Hồng Đường giải thích rằng tối hôm trước, gã đã cạy cửa căn phòng hiện trường án mạng, nhưng khi thấy điều bất thường thì đã vội vàng bỏ chạy, sau đó mới đến tầng trên nhà bà cụ.”
Bàng Quang vừa dứt lời, Lâm Gia Phàm đã nhanh chóng xoay vô lăng, lái chiếc jeep rẽ vào sân của Cục Công An Tân Thị.
Dừng xe, tắt máy xong xuôi, anh mới lên tiếng: “Lời giải thích như thế, chú có tin được không?”
Ngồi ở hàng ghế sau, La Tịnh Dao nghe vậy không nhịn được nhướng mày. Qua gương chiếu hậu, cô nhìn rõ vẻ ẩn ý trên khuôn mặt của anh.
“Vớ vẩn! Một cái cớ đầy sơ hở như vậy, ai mà tin chứ, bị ngu à!” Bàng Quang tức thì đáp lại, giọng điệu đầy khinh thường.
“Chính xác.” Lâm Gia Phàm thoải mái ngả lưng ra sau ghế, đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu đối diện với ánh mắt của La Tịnh Dao, gằn từng chữ một: “Tôi cũng không tin.”
La Tịnh Dao: “…”
Giận tím người.
Đồ chóa chỉ cây dâu mắng cây hòe!