La Tịnh Dao thoáng nín thở, cố gắng hết sức để tránh đối mặt với Vương Quế Phân. Cô nhanh chóng quay trở lại căn phòng tắm mà mình đã sử dụng trước đó.

Căn phòng vẫn y như lúc cô rời đi, chiếc chăn trên giường mát-xa bị vo tròn thành một mớ hỗn độn, còn nước trong bồn tắm lớn, nhờ hệ thống giữ nhiệt, vẫn tỏa hơi nóng mờ mờ.

Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên chiếc bàn trà làm bằng kính trong suốt bên cạnh bồn tắm.

Ngọn lửa nhỏ trên cây nến thơm cao cấp vẫn đang nhảy múa không ngừng. Dưới ánh sáng mờ ảo và hương thơm ngọt ngào lan tỏa, chiếc cốc sứ xương* trắng viền vàng cao cấp – thứ phù hợp với tiêu chuẩn tiêu dùng xa hoa của cửa tiệm – chứa một loại nước bổ từ táo đỏ vẫn gần như chưa hề bị chạm tới.

(*"Sứ xương" (bone china) là một loại sứ cao cấp, nhẹ, mỏng và thường có màu trắng ngà đặc trưng, được sản xuất bằng cách pha trộn tro xương động vật với các nguyên liệu làm sứ thông thường.)

La Tịnh Dao bước đến, nhẹ nhàng cầm chiếc cốc lên. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay khiến cô khẽ nhướng mày.

Dù lúc nãy không thể tiếp cận chiếc cốc trong tay Vương Quế Phân ở khoảng cách gần, nhưng chỉ cần nhìn vào hình dáng và chất liệu thôi cũng đủ để nhận ra nó có sự khác biệt rõ rệt so với loại cốc sứ xương mà cửa tiệm cung cấp cho khách.

Mà dù có khác màu đi chăng nữa, kích thước hay chất liệu của chúng đáng ra vẫn phải đồng nhất.

Nếu không giống ở bất kỳ điểm nào… La Tịnh Dao híp mắt lại, rồi xoay người bước ra khỏi phòng tắm.

Cô bước đến khu vực nghỉ ngơi ở trung tâm khu nữ, tiện tay chọn vài miếng trái cây rồi ngồi xuống ở một vị trí đã được cô cân nhắc kỹ càng – nơi chỉ cần ngẩng đầu là có thể quan sát loáng thoáng bóng dáng bận rộn của Vương Quế Phân.

Sau đó, cô nhắn tin cho Lâm Gia Phàm và Bàng Quang, rồi thả lỏng người ngả ra ghế. Cô cầm một quyển tạp chí thời trang lên đọc, yên vị suốt hơn một giờ đồng hồ.

Cuối cùng, động tĩnh từ phòng tắm của vị khách nữ vừa nãy cũng xuất hiện. La Tịnh Dao thấy Vương Quế Phân gõ cửa với nụ cười giả tạo trên mặt rồi bước vào.

Chưa đầy vài giây sau, bà ta đã đi ra với chiếc cốc màu đen trong tay, có vẻ định rót đầy lại chiếc cốc từ bình trà trên bàn tủ.

Tiếng nước chảy vang lên róc rách, mùi thơm của táo đỏ nhanh chóng lan tỏa trong không khí. Ngay khi nước trong cốc sắp tràn ra ngoài, Vương Quế Phân dừng lại, cẩn thận đặt bình trà về chỗ cũ rồi xoay người.

“Ôi trời!”

“Á!”

Hai tiếng hét đồng thời vang lên. Vương Quế Phân không cẩn thận va vào một vị khách không biết đã đứng sau lưng bà ta từ khi nào.

Nước trà nóng hổi hắt tung tóe lên cả hai người, trong khi chiếc cốc sứ rơi xuống sàn đá cẩm thạch, phát ra tiếng vỡ giòn tan khiến ai nấy cũng phải giật mình kinh hãi.

“Xin lỗi quý khách, xin lỗi, là tôi sơ suất, tôi sẽ dọn sạch ngay.” Trong lòng Vương Quế Phân thầm kêu khổ, ngoài miệng vội vã xin lỗi, nhưng động tác lại không hề giống như lời nói của bà ta chút nào.

Bà ta không thèm liếc nhìn vị khách kia lấy một cái, mà chỉ cúi xuống định gom mảnh vỡ lại.

Sao La Tịnh Dao có thể để bà ta đạt được ý định của mình được? Mặc cho cảm giác đau rát truyền đến từ phần cánh tay bị nước trà nóng làm đỏ lên, cô vươn tay thẳng ra, trực tiếp xốc nách Vương Quế Phân lên, ngăn không cho bà ta kịp cúi xuống.

“Bác gái? Đúng là trùng hợp thật, hóa ra bác làm việc ở đây à?” Cô hơi trợn tròn mắt, giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Không sao, không sao, vừa nãy đổ nước trà lên người cháu cũng chẳng đau chút nào.”

Bị nhấc bổng lên bất ngờ, Vương Quế Phân vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn. Mãi đến khi nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt, bà ta mới dần nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, đồng thời cau mày khó chịu.

Bà ta chỉ cảm thấy những lời mà mình vừa nghe có gì đó mỉa mai, châm chọc rất khó chịu…

Khi bà ta còn chưa kịp phản ứng lại tình huống, La Tịnh Dao đã cố tình lớn tiếng hơn: “Mảnh sứ vỡ rất dễ làm người ta bị thương! Bác tuyệt đối đừng nhặt bằng tay không, nhỡ bị thương chảy máu thì nguy hiểm lắm!”

Động tĩnh ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của những nhân viên ở các khu khác. Chẳng mấy chốc, vài người đã chạy đến, bắt đầu rối rít mồm năm miệng mười.

Người thì cúi đầu xin lỗi La Tịnh Dao liên tục. Người thì vội đi tìm chổi để dọn dẹp. Có người móc khăn lau ra từ túi quần, cúi xuống định lau khô nước trà trên sàn. Người khác lại kéo lấy Vương Quế Phân đang hoảng sợ.

Giữa khung cảnh hỗn loạn, người phụ nữ trung niên bị kéo giật lùi mấy bước bỗng như bừng tỉnh, trong cơn cuống cuồng không thể kiểm soát, bà ta đột ngột hét toáng lên: “Tất cả các người đừng có cử động!”

Tiếng hét bất thình lình khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Cả khung cảnh như bị nhấn nút tạm dừng, ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía Vương Quế Phân đang có dáng vẻ như sắp hỏng mất.

Cạch.

Giữa bầu không khí tĩnh lặng, một âm thanh nhỏ vang lên.

Mọi người thấy La Tịnh Dao cúi xuống, hất nhẹ mảnh sứ sang một bên để lộ một quả cầu nhỏ màu đen. Phía sau nó là một sợi dây mảnh, đầu dây còn lại nối với một khối vuông nhỏ cùng màu, trên đó có ánh đèn đang nhấp nháy.

“Cái gì thế này?” Một nhân viên hiếu kỳ lên tiếng, đôi mắt đầy vẻ ngây thơ không hiểu chuyện.

“Camera mini? Mà còn đang hoạt động.” La Tịnh Dao nhíu mày, đáp lời bằng giọng nghiêm trọng.

“Cái gì?!”

“Trời ơi! Tại sao lại có camera mini ở đây?”

“Chẳng lẽ tất cả chúng ta đều bị quay lén hết cả rồi?! Cái cửa tiệm chết tiệt này là hắc điếm à!” Một vài vị đang khách hóng chuyện lập tức hét lên, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng và hoảng hốt.

Cách đó vài bước, người quản lý chậm chạp đến muộn. Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, bà ta chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, vội vàng lên tiếng trấn an: “Kính mong các quý khách hãy bình tĩnh, chuyện này chắc hẳn là có hiểu lầm. Tôi cam đoan tiệm chúng tôi sẽ điều tra việc này rõ ràng và đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho mọi người!”

Đáng tiếc, những lời giải thích đầy chân thành này lại chẳng nhận được sự cảm thông từ các khách hàng.

Đặc biệt là nữ khách vừa được Vương Quế Phân phục vụ trước đó, lúc này đang đứng chống nạnh một bên, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ: “Giải thích? Các người đợi mà giải thích với cảnh sát đi!”

Nói xong, cô ta rút điện thoại gọi ngay 110.

Quản lý định can ngăn nhưng không kịp. Thấy khách bắt đầu quay video, bà ta chỉ biết nhắm mắt, thầm nghĩ: Thôi xong rồi.

Ngay lúc bà ta hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, một giọng nữ dịu dàng bỗng vang lên: “Lạ thật, cái cốc này trông chẳng giống cái tôi đã dùng trước đó chút nào nhỉ?”

Còn chưa để La Tịnh Dao nói hết câu, người quản lý đã lao lên một cách bất ngờ, rồi quỳ trượt dài xuống đất trong một động tác đầy ngoạn mục.

Không hề để ý đến cơn đau ở chân, bà ta vội vàng nhặt một mảnh vỡ trên đất lên, nhìn qua một chút rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Bà không kìm được mà vội vàng giải thích với những người xung quanh: “Đây không phải là loại cốc mà cửa tiệm chúng tôi dùng để phục vụ quý khách. Xin mọi người hãy tin tưởng Đại Hàn Tùng Cốt, làm ra những việc bôi nhọ danh tiếng như thế này hoàn toàn không mang lại lợi ích gì cho chúng tôi cả!”

“Bà nghĩ tôi sẽ tin chắc?” Nữ khách hàng đã gọi điện báo cảnh sát không khách sáo chỉ tay thẳng vào Vương Quế Phân đang cố gắng hết sức để thu mình lại, rồi lớn tiếng nói tiếp: “Bà ta là nhân viên của tiệm các người đúng không? Trên người còn mặc đồng phục của tiệm, giờ bà lại nói chuyện này không liên quan đến cửa hàng này hết?!”

Lúc này, người quản lý mới nhớ ra thủ phạm chính của toàn bộ sự việc này. Không nói một lời, bà ta lôi Vương Quế Phân từ bên cạnh ra rồi đẩy Vương Quế Phân thẳng đến trước mặt nữ khách hàng: “Vương Quế Phân, mau thành thật khai ra rốt cuộc chuyện này là thế nào?!”

“...” Vương Quế Phân cúi gằm mặt, không ngừng lắc đầu, cơ thể run rẩy như thể sắp sụp đổ, trong còn có chút đáng thương.

Thành công khuấy đục nước, La Tịnh Dao đứng bên ngoài, lạnh lùng nhìn người đàn bà đang diễn trò kia.

Thấy Vương Quế Phân im thin thít không nói lời nào, người quản lý bực bội, đưa tay đẩy bà ta hai cái: “Câm rồi à? Tôi đang hỏi đấy!”

“Tôi không biết, tôi chẳng biết gì cả. Vị khách quý này, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé đến không thể nhỏ hơn được nữa, tiệm bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó thôi!” Vương Quế Phân vừa xua tay, vừa trả lời một cách mập mờ.

Nếu không phải đôi mắt chuột của bà ta đang đảo lia lịa như rang lạc thì có lẽ lời nói này của bà ta đã đáng tin hơn một chút.

“Ý bà là sao, hả? Vương Quế Phân, tôi cảnh cáo bà, mau nói cho rõ ràng ra! Tiệm bảo bà làm cái gì cơ?” Khuôn mặt quản lý lập tức biến sắc, bà tóm lấy cổ áo Vương Quế Phân, lắc mạnh khiến tóc của bà ta cũng rối bù.

Những nhân viên khác thấy vậy thì tá hỏa, vội vàng chạy đến can ngăn theo bản năng.

Vị khách nữ vừa gọi báo cảnh sát, thấy phản ứng của người quản lý thì càng tin chắc trong lòng bà ta có điều mờ ám. Trong suy nghĩ của cô, nợ máu phải trả bằng máu, chạy trời không khỏi nắng, muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước.

Nghĩ vậy, cô tiến lên hai bước, vươn tay túm lấy chiếc áo vest nhỏ của người quản lý, nhất quyết không buông: “Mọi người nhìn xem bộ mặt của cửa hàng này đi! Không chỉ lén lút quay trộm khách hàng, giờ lại còn định đổ hết trách nhiệm lên đầu nhân viên. Nhân viên đã chẳng phải thứ tốt, bà lại càng không phải là thứ gì tử tế cho cam!”

Trong nháy mắt, những tiếng chỉ trích, mắng mỏ, xen lẫn cả tiếng đau đớn cầu xin tha thứ hòa quyện vào nhau, khiến cả khung cảnh lại rơi vào hỗn loạn không thể kiểm soát.

Không ai biết rằng mọi chuyện trước mắt lại hoàn toàn nằm trong dự tính của Vương Quế Phân. Bà ta lén lút lẻn từ trung tâm đám đông ra mép ngoài, rồi bất ngờ quay người, không chút do dự nhấc chân bỏ chạy!

Trong cảnh hỗn loạn, rất ít người nhận ra động thái này của Vương Quế Phân, nhưng La Tịnh Dao thì khác. Chỉ cần liếc thấy bóng dáng bà ta, cô lập tức lao theo mà không cần nghĩ ngợi.

Vương Quế Phân nghe tiếng bước chân đuổi sát phía sau, nghiến răng chạy thục mạng, đồng thời tận dụng sự quen thuộc với bố cục cửa tiệm. Bà ta thành công vén bức rèm nặng nề và xa hoa lên rồi lao ra sảnh chính rộng lớn.

Sự xuất hiện đột ngột của một người đang hoảng loạn như bà ta, tất nhiên thu hút sự chú ý của các vị khách và nhân viên trong sảnh. Tuy nhiên, các nhân viên chỉ vừa mới nghe qua bộ đàm rằng khu vực nữ có xảy ra xung đột, nhưng hoàn toàn không rõ cụ thể chuyện gì đã xảy ra. Vì vậy, họ chỉ trố mắt nhìn Vương Quế Phân đầy vẻ khó hiểu mà không ai bước lên ngăn cản bà ta cả.

Cùng lúc đó, Lâm Gia Phàm và Bàng Quang đã rời khu nam, đang ngồi trên ghế da dành cho khách nghỉ ngơi. Hai người vốn đang buồn chán chờ tin từ La Tịnh Dao, vừa nghe thấy tiếng ồn thì quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một bóng người khác đã lao ra từ khu nữ.

Người đó khoác bộ đồ tắm màu hồng sặc sỡ của tiệm, chỉ trong ba bước chân đã đuổi kịp Vương Quế Phân, ấn bà ta xuống cửa kính đúng lúc bà sắp thoát thân.

Rầm!

Cú va chạm mạnh khiến tất cả mọi người đều nhăn mặt đau thay.

Ngay sau đó, tiếng kêu rên đau đớn của Vương Quế Phân vang lên thảm thiết. Bà ta cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đều đảo lộn, còn các khớp tay chân bị va đập lại chẳng đáng kể gì.

“Shhhhh…!” Không xa đó, Bàng Quang phấn khích đứng bật dậy, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không khỏi rùng mình, nhe răng nhếch miệng: “Huấn luyện viên La, cô ấy không có cảm giác đau sao?”

Như không nhìn thấy Vương Quế Phân trông như sắp tắt thở đến nơi, La Tịnh Dao đang đè chặt bà ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, không chút dao động.

“Nhưng mà dáng vẻ của huấn luyện viên La lúc này... lại đẹp bất ngờ đó nha!” Bàng Quang xuýt xoa khen ngợi.

Mái tóc dài mềm mại buông xõa phía sau vì động tác mạnh mẽ mà xòa xuống, che đi một phần khuôn mặt vốn dĩ thanh tú của cô. Những đường nét trên tứ chi để lộ ra không hề giống dáng vẻ gầy gò thường thấy ở các cô gái, mà thay vào đó là những khối cơ bắp rõ ràng, cân đối, vừa khỏe khoắn lại vừa tràn đầy sức sống.

Lâm Gia Phàm khẽ nhướng mày, động tác ấy nhỏ đến mức khó nhận ra, anh cũng không mở miệng đáp lại.

La Tịnh Dao ấn mạnh vai Vương Quế Phân một lần nữa, khiến bà ta không thể nhúc nhích, rồi ngẩng đầu nhìn hai người họ đang đi tới. Cô chậm chạp nở một nụ cười: “Cảnh sát Lâm.”

“Phá xong cái kịch bản phá án thực tế, quy mô lớn, người thật, tình huống thật này rồi, đòi chút phần thưởng chắc không quá đáng chứ nhỉ?”

“...” Lâm Gia Phàm ngẩn người, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt La Tịnh Dao, không hiểu vì sao lại thoáng chút vẻ chột dạ. “Cô muốn...?”

Tuy nhiên, chưa đợi anh nói hết câu, La Tịnh Dao đã dứt khoátthấy chết không sờn mà khai nhận: “Ban đầu tôi chỉ chọn gói chăm sóc toàn thân giá 368 thôi, nhưng cô tư vấn viên làm đẹp lại giới thiệu thêm một gói 'Nữ Vương Tôn Quý .' Để kéo gần khoảng cách với cô ấy, tôi đồng ý luôn. Sau đó mới phát hiện gói đó giá tới 1688.”

“Hự!”

Bàng Quang hít sâu một hơi lạnh, còn cô thì liếc thấy khóe môi Lâm Gia Phàm đang nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

Xã… Xã hội pháp trị muôn năm?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play