Kha Yến cúi đầu nhìn năm ngón tay thon dài kia, lòng bỗng dưng cảm thấy không thoải mái.
Kha Thịnh Phàm uống khá nhiều, say sưa bổ thêm một câu: "Haha, thực ra cậu chẳng nhớ ra gì đúng không? Tôi còn không biết cậu chắc?"
Sắc mặt của Kha Yến đen lại đến đáng sợ, hơi thở cậu đột nhiên trở nên rối loạn.
Cố Trạch Án thấy cậu không đưa tay ra, tự nhiên rút tay lại, chuyển áo vest sang tay phải:
"Tôi đi trước đây, chuyện kiểm kê để mai hẹn lại."
"Cậu gọi xe chưa?" Kha Thịnh Phàm hỏi.
"Tôi đi taxi tới." Cố Trạch Án vốn biết hôm nay sẽ uống rượu.
"Kha Yến đưa cậu về đi, tiện đường mà." Kha Thịnh Phàm nói. "Tôi vào uống thêm với ông chú vài ly nữa, tôi sẽ đi ra sau."
Cố Trạch Án gật đầu, mặc lại áo vest, xoay người trở về phòng lấy túi laptop.
Kha Yến nhíu mày, gương mặt đầy khó chịu: "Tôi đâu phải tài xế của anh!"
Cố Trạch Án nghe thấy rõ ràng, nhưng không ngoảnh lại, vẫn bình thản bước đi. Vào phòng, anh lại bị giữ lại trò chuyện thêm một lát. Hôm nay, trong phòng có nhiều phụ nữ, nên câu chuyện khá vui vẻ. Tiệc tan cũng sớm hơn.
Cố Trạch Án cầm lấy túi laptop, cùng người quản lý tài chính của Tập đoàn Diệu Nghiệp bước ra ngoài. Anh chu đáo tiễn người kia vào thang máy, đợi cửa thang máy đóng lại, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có người phía sau va vào vai anh một cái, trực tiếp chen lên trước, thô lỗ bấm hai lần vào nút thang máy.
Cố Trạch Án loạng choạng một chút, ngẩng lên thì thấy Kha Yến với dáng người cao lớn đứng chắn ngay trước cửa thang máy.
Anh xoa cổ, không hiểu mình đã đắc tội vị công tử này điều gì nữa.
Kha Yến đột nhiên quay đầu lại, mặt vẫn nghiêm, lạnh lùng nói:
"Tôi xuống lấy xe, anh đi với tôi."
"Ồ." Cố Trạch Án cười đầy ẩn ý: "Cậu không phải người câm nhỉ."
"Anh thì..." Kha Yến bất ngờ ngậm miệng, ngừng lại một chút rồi nói:
"Anh mới là người câm. Đi tiếp khách mà cũng mang laptop sao?"
Thang máy đến nơi, tiếng ồn ào của đám đông lập tức tràn vào. Kha Yến mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài mệt mỏi từ phía sau.
Hai người xuống tầng hầm gửi xe, Kha Yến hôm nay lái xe của Kha Thịnh Phàm. Cậu còn chưa ngồi vào ghế lái, Cố Trạch Án đã mở cửa xe sau, thành thạo bước lên, cánh tay từ ghế sau với ra rút một tờ giấy, lau nhẹ hai gò má nóng bừng của mình.
Kha Yến xoa vô-lăng, nhìn anh qua gương chiếu hậu , cảm thấy thế nào cũng thấy không đúng, không nhịn được hỏi:
"Anh thường xuyên ngồi xe chú tôi à?"
"Thỉnh thoảng thôi." Cố Trạch Án day trán, cơ thể đã mệt mỏi rã rời. Anh nhắm mắt, giả bộ buồn ngủ.
Kha Yến còn muốn nói gì đó, nhưng ghế sau đã im lặng. Trong lòng cậu băn khoăn, tên này vừa nãy còn như con cá chạch lanh lợi, lên xe cái đã ngủ? Nghĩ đây là xe buýt du lịch chắc?
Cố Trạch Án ngủ khoảng hai mươi phút, Kha Thịnh Phàm mới vội vàng lên xe, đóng sầm cửa, cằn nhằn:
"Xin lỗi, tôi đến muộn."
Cố Trạch Án không mở mắt, mơ màng nói:
"Biết thế anh chậm như vậy, tôi gọi xe về nhà còn nhanh hơn."
"Thời gian của anh quý giá đến vậy sao?" Kha Thịnh Phàm mắng: "Làm gì mà kiêu ngạo thế?"
Cố Trạch Án nhếch khóe môi, khoanh tay nghiêng người, tiếp tục ngủ.
Kha Thịnh Phàm xuống xe giữa chừng. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Cố Trạch Án mở mắt, hạ kính cửa sổ xuống một nửa, gọi với ra:
"Mai đến nhà tôi, đừng quên."
Kha Thịnh Phàm đáp ừ một tiếng, vẫy vẫy tay bước vào khu chung cư trong làn gió lạnh.
Kha Yến cũng hạ kính cửa sổ xuống một chút, gió mùa đông như lưỡi dao cứa vào mặt. Xe lướt qua màn đêm tĩnh mịch, cậu thấy Cố Trạch Án đã tỉnh, bèn hỏi một câu:
"Không lạnh chứ?"
Cố Trạch Án nhìn con đường phía trước, qua hai ngã rẽ nữa là đến nơi. Anh lắc đầu:
"Không lạnh."
Kha Yến muốn hỏi gì đó, môi khẽ mấp máy, nhưng giọng nói lại bị gió lạnh nuốt trọn.
Đến nơi, cậu mới lên tiếng:
"Anh, tôi mượn toilet được không?"
"Gọi gì mà anh, gọi chú đi." Cố Trạch Án nói, "Đỗ xe vào trong đi."
"Đừng mơ."
Kha Yến đỗ xe xong, theo anh lên nhà. Khu chung cư này nằm ở vị trí rất tốt, cây xanh cũng nhiều, chỉ là tòa nhà có phần cũ kỹ, căn hộ trông không còn mới nữa.
Đây là lần đầu tiên Kha Yến bước vào nhà Cố Trạch Án.
Quả nhiên đúng như cậu tưởng tượng, căn hộ được dọn dẹp gọn gàng, không có những thứ hoa hòe rườm rà, nhưng cũng thiếu đi hơi ấm của một mái nhà có người ở.
Sau khi từ phòng vệ sinh bước ra, Kha Yến thấy Cố Trạch Án đưa cho mình một chai nước khoáng, còn vỗ nhẹ lên cánh tay cậu:
"Hôm nay cảm ơn nhé."
Lời nói mang chút ý tứ đuổi khách.
Kha Yến định đi, nhưng khóe mắt lại liếc thấy một chiếc áo khoác dáng dài kẻ sọc màu nâu treo trên giá. Hai hàng lông mày cậu nhíu lại đầy khó chịu, giọng điệu cộc cằn:
"Đây là áo khoác của chú tôi."
"Lần trước cậu ấy đến đây ăn cơm, đã quên ở đây.”
Kha Yến nén cơn giận, nói:
"Vậy để tôi mang về cho chú ấy."
"Không cần đâu, tôi đã nói với cậu ấy rồi, mai cậu ấy tự đến lấy." Cố Trạch Án cười, bảo:
"Muộn rồi, nhóc con mau về ngủ đi."
Trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, Cố Trạch Án ngồi nghiêng trên chiếc ghế gỗ nguyên khối, nửa người chìm trong bóng tối. Nụ cười trên mặt anh mờ mịt, khó đoán.
Kha Yến như nhìn thấy trong ký ức của mình, hình bóng của một con quái vật dữ tợn, gớm ghiếc mà trước đây cậu từng tưởng tượng. Lúc này, Cố Trạch Án khiến cậu cảm thấy xa lạ và đáng sợ. Tim cậu đập thình thịch, trái tim rung động như rút cạn máu trong cơ thể. Đứng lâu tại chỗ, tay chân cậu lạnh ngắt, tê dại.
"Vậy tôi về đây." Cậu xoay người, như muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Cố Trạch Án nhìn cánh cửa trống không, khẽ tặc lưỡi:
"Thằng nhóc này, không biết đóng cửa!"
Anh đứng dậy, đóng cửa lại, sau đó lấy chiếc áo khoác trên giá treo, vắt lên lưng ghế. Rồi anh vào phòng làm việc, in bản hợp đồng, cẩn thận cho vào bìa tài liệu trong suốt, và rất trang trọng đặt lên bàn làm việc, đợi ngày mai Kha Thịnh Phàm mang con dấu đến ký.