Ngô Đại Hà đẩy một chiếc xe ba gác tới, lại đeo bao tay xách con dê đã chết ném ra ngoài. Ruồi đen vây quanh anh ta kêu vo ve vo ve, mùi thối rữa xộc thẳng vào mũi. Anh ta vận chuyển vài vòng rồi quay lại, cuối cùng nằm nhoài lên tường thật lâu không tỉnh táo lại.
Khương Nặc đi kiểm tra những con dê này, nhìn chung thì chúng vẫn khá khỏe mạnh, cũng không quá gầy.
Theo lý thuyết thì mưa lớn kéo dài lâu như vậy, nếu không chăm sóc tốt thì những con dê này chắc chắn đã chết đói từ lâu. Nhưng số lượng còn sống hiện tại xem ra vẫn rất nhiều, còn chưa quá gầy, điều này không hợp lý.
“Nhất định là có người đang đút cho chúng nó ăn.” Khương Nặc rọi đèn pin vào chuồng dê, phát hiện một số nhánh cây còn thừa lại: “Vẫn còn tươi.”
“Hẳn là tài xế lái chiếc xe tải đó, anh ta đang ở gần đây.” Lý Mộng nói.
Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiếp tục tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, trước tiên phải hiểu rõ tình huống rồi mới bàn đến những chuyện khác.”
Cô lại bổ sung: “Lúc hai người đi tìm cũng phải cẩn thận một chút, vừa tìm người, vừa nhìn xem nơi này có tài nguyên gì có thể sử dụng hay không. Ngô Đại Hà phụ trách tìm kiếm trong nhà xưởng, không nên tự tiện đi ra ngoài, bảo vệ tốt vật tư. Lý Mộng tìm kiếm xung quanh nhà xưởng, còn tôi sẽ tìm kiếm ở chỗ xa hơn. Vừa tìm người, vừa nhìn xem nơi này có tài nguyên gì có thể sử dụng được như xi măng, sắt thép, củi lửa, nếu có đều thuận tay mang về. Chúng ta cần dựng một cái bếp, còn có lò đất nung, rất nhiều thứ cần phải lấy nguyên liệu ngay tại chỗ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play