Khương Nặc lại nói: “Nếu mẹ cảm thấy không yên lòng thì mỗi ngày có thể xuống dưới nhìn một chút. Ngô Đại Hà sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cô bé, chuyện này mẹ cũng đừng quản.”
“Yên tâm đi, mẹ hiểu ý của con.” Vu Nhược Hoa chọc trán con gái: “Trên người con có bí mật lớn như vậy, đến cả Lý Mộng mà con cũng đề phòng thì sao mẹ lại tùy tiện vượt giới hạn chỉ vì đối phương là một cô bé? Mẹ có thể xuống lầu mỗi ngày một lần, xem thử con bé có cần gì không. Nhưng lòng người cách nhau cái bụng, một nắm gạo là ơn một đấu gạo là thù (1), mẹ sẽ không quản chuyện dư thừa. Mẹ chỉ là mẹ của một mình con, không phải mẹ của tất cả các cô gái trong khắp thiên hạ!”
(1) một nắm gạo là ơn một đấu gạo là thù: đại ý là làm phúc đến một mức nào đó sẽ gây thù chuốc oán, cho ít người ta sẽ biết ơn mình, nhưng cho nhiều người ta sẽ đâm ra ỷ lại vào mình sau đó sinh oán hận.
Khương Nặc cười, mẹ của cô luôn nói chuyện đơn giản thô bạo nhưng lại hữu hiệu như vậy.
Cười thì cười, nhưng cười xong rồi vẫn phải nói vào chuyện chính.
Khương Nặc nói: “Mẹ, lần này con vốn muốn dẫn mẹ cùng đi, bởi vì phải xử lý mấy chục con dê, ba người bọn con đều chưa từng làm chuyện này, nhưng A Muội còn đang ngủ, trong nhà là hậu phương lớn, không thể không có người trông coi, chỉ có thể để mẹ nói cho con biết cách xử lý những con dê này như thế nào, rồi sau đó tiến hành huấn luyện đơn giản cho bọn con. Con không muốn đến lúc đó bận rộn nửa ngày cũng làm không xong, quá lãng phí thời gian.”
Vu Nhược Hoa suy nghĩ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play