Mấy năm nay đều cho Vân Diệu mặc trang phục của mấy ông chú lấy từ siêu thị, thật là lãng phí dáng người của anh.
“Tới đây, cởi quần áo.” Cô giũ bộ tây trang.
Ánh mắt Vân Diệu nặng nề nhìn cô.
Cởi đồ, thay đồ, rất mượt mà.
Áo sơ mi không cài hết, lộ ra phần cổ, bộ tay trang rất vừa người, chân dài vai rộng nhưng lại rất gần gũi.
Giờ khắc này anh có vẻ phi thường chân thật, duỗi tay có thể với tới.
“Không tồi, thật đẹp mắt.” Khương Nặc hôn lên chóp mũi anh: “Chỉ được mặc cho em nhìn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT