Lúc chia đồ, Lưu Thục Cầm là người tích cực nhất. Bà ta quan sát xung quanh một lượt rồi lấy thêm hai bao mì ăn liền để trước mặt mình, sau đó nói với Khương Nặc:
“Cô gái trẻ à, cháu lấy ít một chút nhé?”
Khương Nặc nhìn bà ta hỏi: “Dựa vào cái gì?”
“Trong nhà cháu chỉ có hai người là cháu và mẹ cháu, ăn cũng không hết, tranh giành với chúng tôi làm gì? Bốn người trong nhà tôi đã đói mấy ngày rồi.” Lưu Thục Cầm nói năng hùng hồn.
Khương Nặc cười lạnh: “Bà có đói bụng hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Lưu Thục Cầm bị cô làm cho giật mình, đầu tiên là đỏ mặt, sau đó tức điên lên: “Hôm nay mày làm việc nhẹ nhàng nhất, ít ra sức nhất! Rốt cuộc hôm nay mày đã làm được gì chứ? Không xuống nước, nâng đồ đều là bọn tao làm, mày chỉ đứng đó cầm cái lưới vớt lên, từ đầu đến cuối quần áo chưa từng ướt, bọn tao thì sao?”
“Thật không?” Khương Nặc không vội chút nào, chậm rãi nói: “Không có tôi thì túi vật tư Vương Cường vớt được đều đã bị bà ném xuống nước rồi.”
Nhắc tới chuyện này, khí thế của Lưu Thục Cầm lập tức tụt xuống mấy phần, tiếng gào thét đã đến bên miệng cũng nuốt trở vào.
“Đã nói chia như thế nào thì chia như thế ấy, thứ nên thuộc về tôi một chút cũng không thể thiếu.” Khương Nặc nói rõ từng chữ một, bước lên hai bước cầm mì ăn liền trở về.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT