Sau khi cửa mở ra, công đoạn vớt đồ lập tức bắt đầu.
Vương Cường và Đàm Linh mang theo hai chiếc túi lưới cỡ lớn lặn xuống nước lùa các thứ như đồ uống, sữa bò, bình gia vị vào trong túi để người trên bờ kéo dây thừng lên, còn những thứ như mì ăn liền thì để chúng nó tự nổi lên cho mọi người đi vớt.
Vì không có bình dưỡng khí nên hiệu suất lặn không được tốt lắm, hai người tới lui một chuyến đã phải dừng lại nghỉ ngơi, mọi người lấy thêm áo mưa ra che cho hai người để bọn họ có thể nghỉ xả hơi một lát.
Anh trai ở tầng 11 xách theo hai chiếc thùng giữ nhiệt, bên trong là canh gừng do vợ anh ta nấu, mỗi lần nghỉ ngơi đều để mọi người uống một chút.
Vương Cường thấy mưa lại bắt đầu rơi thì cắn răng nói với Đàm Linh: “Bên trong vẫn còn không ít đồ, đừng nghỉ ngơi nữa, vớt ra trước rồi nói sau.”
Đàm Linh gật đầu, theo Vương Cường xuống nước lần nữa.
Thấy đồ vớt được đã khá nhiều, anh Đỗ và Ngô Đại Hà bắt đầu vận chuyển từng chuyến một. Nói tâm trạng của mọi người không tốt là nói dối, dù sao cũng nhiều vật tư như vậy kia mà.
Lưới đánh cá trong tay Khương Nặc có thể kéo dài có thể thu ngắn lại, chiều dài hơn 4m, là lưới nylon dày, tuy chất liệu thép không rỉ hơi nặng nhưng chỉ cần điều chỉnh động tác theo hướng nước chảy rồi cầm thật chắc thì sẽ dùng rất thuận tiện.
Bên trên có tổng cộng 6 người hỗ trợ vớt đồ, cô không xuống nước, nhưng số đồ vớt lên được còn nhiều hơn 5 người khác cộng lại, cộng thêm động tác của cô lưu loát, trông có vẻ rất nhẹ nhàng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT