Trên người Trịnh Nhất Hiên vẫn còn nhiệm vụ, lúc này cũng chỉ là tiện đường ghé qua, không thể ở lại quá lâu.
Nếu thời gian dư dả, anh ấy thật sự rất muốn đến căn cứ Đại Hưng Lĩnh xem thử.
Khương Nặc cũng muốn cho hai vợ chồng bọn họ thêm nhiều thời gian để nói chuyện nhưng có một số việc cô cần phải nói riêng với Trịnh Nhất Hiên.
Chu Duyệt Nghiên thu dọn đồ đạc, đóng gói tư liệu và thuốc diệt chuột đưa lên xe, Trịnh Nhất Hiên cùng Khương Nặc đi tới bên cạnh kho hàng.
Khương Nặc cũng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Anh Trịnh, mấy năm nay mọi người có từng tới bờ biển chưa.”
Trịnh Nhất Hiên giật mình, lập tức lắc đầu.
“Mưa to cộng với sóng thần, chờ đến khi chúng tôi có đủ năng lực để hỗ trợ những người cần giúp đỡ thì những thành phố, thị trấn ven biển đã không còn người sống nữa, sau khi các căn cứ được dựng lên, điều chúng tôi làm mấy năm nay chính là đi tìm người sống sót, đưa đến căn cứ, phân phối vật tư nhưng chưa từng cân nhắc đến bờ biển.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play