Thấy sắc mặt anh mờ mịt không rõ ràng, Khương Nặc lại tiến hành bổ sung thêm một ít miêu tả, nói với anh cái cây đó cao như thế nào, quả trái cây đó chín như thế nào, có màu gì, sau khi nuốt vào sẽ có cảm giác gì.
Sau một lúc lâu, Vân Diệu nói với cô: “Vẽ cả lá cây ra đi.”
Cái này đơn giản, Khương Nặc cho ý thức tiến vào không gian, cẩn thận quan sát lá cây một hồi, sau đó lại lấy giấy ra bắt đầu phác họa, mau chóng dùng hai góc độ để vẽ ra hình dạng của lá cây.
Trước mạt thế Khương Nặc có tự học vẽ tranh, cô tương đối có thiên phú, học cũng không tồi, dù sao sau này cũng theo nghề thiết kế, không tránh khỏi việc phải làm bản vẽ, việc vẽ mấy nhánh cây tự nhiên trở nên rất dễ dàng.
Vân Diệu nhận lấy, chăm chú quan sát: “Anh chưa từng thấy qua nhưng có biết một loại quả tương tự, có thể là nó, cũng có thể là không phải.”
“Nói nghe một chút thử xem.”
Vân Diệu thốt ra một danh từ, không phải là tiếng Trung, cũng không phải là bất kỳ ngôn ngữ nào trên địa cầu, có thể là vì ngữ điệu của anh trầm thấp nên Khương Nặc cảm thấy cái tên này rất dễ nghe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT