Khương Nặc nhìn vẻ mặt hóng chuyện của cậu ta, thật muốn đánh cho cậu ta một trận.
Mặt cô không chút biểu cảm nào nói: “Sao cậu biết được? Cậu nằm dưới gầm giường Văn Vịnh Thần nghe được à?”
“Chị, chị nói cái gì vậy chứ…” Tiểu Hoàng ho khan hai tiếng: “Trước kia chúng tôi chỉ gặp tiểu Văn tổng được có mấy lần, mỗi lần anh ta tới đây cũng là để gây chuyện. Anh ta có rất nhiều ý kiến với đội chúng tôi, cũng không hài lòng với quyết sách của chị gái mình nên ngay từ đầu em cũng cho rằng anh ta và chị gái mình không hợp nhau.”
Tiểu Hoàng dừng một chút rồi nói: “Sau đó, em nghe lén tổng giám đốc Văn nói chuyện hai lần, nghe được một chuyện.”
“Cậu cũng to gan đấy.” Khương Nặc nhìn cậu ta.
Tiểu Hoàng khẽ thở dài: “Mỗi ngày em sống đều như đi trên băng mỏng, cũng phải biết nhiều một chút mới có thể gia tăng cơ hội sống sót cho mình. Nói thật, nếu không phải bị tổng giám đốc Văn giăng bẫy kéo xuống nước, rất có thể em đã chết, cũng có thể làm việc ở căn cứ. Em cũng coi như là một nhân tài về kỹ thuật, mỗi ngày làm việc nuôi sống bản thân dù sao cũng tốt hơn là phải lo lắng sợ hãi như bây giờ…”
Khương Nặc cắt ngang lời cậu ta: “Cậu nghe được cái gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play