Lúc này, có người lén lút thò đầu vào trong lều vải, dáng vẻ lấy lòng ngồi trước mặt cô.
“Chị, hôm nay cảm ơn chị nhé, chị thật đúng là chị ruột của em, em đã biết chị đối tốt với em mà.”
Tiểu Hoàng không có tóc vàng, ngồi đối diện bàn, dáng vẻ rất quen thuộc.
Trong từ điển của cậu ta căn bản không có hai chữ xấu hổ, không cần Khương Nặc mở miệng đã nói không ngừng.
“Chị không biết tình cảnh của em mấy ngày nay gian nan đến mức nào đâu, đã đến núi Việt nhiều ngày rồi mà lão đại vẫn không thấy tung tích, tất cả chúng tôi đều không biết anh ấy đi đâu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì... Chị, chị cũng biết mà, trước đây mỗi lần em tìm được cơ hội đều nhảy đến trước mặt lão đại nói chuyện, cho dù anh ấy không để ý tới em thì em cũng sẽ ngoan cố nói tiếp, chỉ để tạo ra một ấn tượng rằng em rất được anh ấy coi trọng, nếu không em là một hacker, đã sớm vô dụng rồi, sẽ không thể tiếp tục ở trong đội được nữa...”
Khương Nặc nghe cậu ta nói chuyện, mơ hồ có chút đau đầu.
Thực sự bội phục Vân Diệu, tới giờ vẫn chưa đánh chết cậu ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play