“Chậc, cẩn thận chút chứ… Sao trông cô như sắp hy sinh dũng cảm thế? Tôi đáng sợ vậy sao?”

Giang Dịch cầm điện thoại, hơi cau mày, ánh mắt liếc qua màn hình vẫn đang sáng.

Rồi anh ta khựng lại.

“Thưa sếp, tôi biết làm vậy là sai, nhưng thật sự tôi không biết mà! Tôi thề là tôi hoàn toàn không có ý gì không đúng mực với anh!”

Tôi gần như hét lên, như thể đã quyết tâm đi vào chỗ chết.
Duỗi cổ là chết, co cổ cũng chết, thôi thì liều mạng một phen! Hu hu hu!

Cả văn phòng đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt hóng hớt cháy bỏng khiến tôi không dám ngẩng mặt lên.

“Á… à… cái đó…”

Chuyện gì thế này, càng giải thích càng tệ hơn.

Tôi trân mắt nhìn khuôn mặt băng giá ngàn năm của Giang Dịch lần đầu xuất hiện vết nứt, đôi tai anh ta dần dần đỏ lên.

“Chuyện này… Khụ… Đi vào phòng làm việc của tôi trước đã.”

Giang Dịch cố giữ chút phong thái còn sót lại, bước đi như chạy trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play