Ngồi ở chỗ làm, đầu tôi cứ hiện ra từng dòng tiêu đề sốc tận óc.
Cùng lúc đó, văn phòng cũng bắt đầu náo loạn.
“Ôi trời, vừa nãy mấy cậu thấy không? Không lẽ là bạn gái của sếp à? Gửi mấy tin nhắn táo bạo thế cơ mà.”
“Không đâu, nhìn cái biệt danh sếp đặt cho cô ta đi – ‘Chị gái biến thái nổi tiếng toàn cầu’. Ai đời đặt biệt danh như thế cho bạn gái chứ?”
“Phụt, haha, tôi cười muốn xỉu. Hay là sếp nuôi fan cuồng?”
“Cũng có thể đấy.”
“Nhưng mà ông sếp nghiêm túc thế này, lại đặt cái biệt danh ‘chói lóa’ vậy, làm tôi sốc thật sự.”
Sốc vậy thôi hả?
Mấy người mà biết sếp còn vai rộng eo thon, thi thoảng cosplay mặc đồ bó đen nữa chắc ngất luôn.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, vừa lúc Li Hi, cô đồng nghiệp bên cạnh, đang ngồi soi gương dặm lại lớp phấn, không thèm kiêng dè gì mà nói.
“Thả thính thì có ích gì đâu? Cùng lắm chỉ là trò tự an ủi của mấy bà vừa bình thường vừa tự tin thôi.”
“Cô ta nghĩ sao thế nhỉ? Một người vừa không có sắc, vừa không có tiền, lại tưởng vài câu nhắn tin trên mạng là có thể khiến ‘anh trai’ thích cô ta thật à?”
Tôi sặc nước, ho khù khụ.
“Khụ khụ… Không sao, không sao.”
Tôi vội vàng xua tay.
Li Hi đặt bông phấn xuống, liếc tôi một cái, giọng điệu đầy châm chọc.
“Ê, Tạ Thanh Viên, sao cô phản ứng dữ thế? Tôi có nói trúng cô đâu?”
“Nhưng mà này, tôi không có ác ý gì đâu nha. Chỉ là thẳng tính một chút thôi, cô đừng để bụng.”
Không khí trong văn phòng bỗng chốc yên ắng lạ thường, dường như nhiệt độ cũng tụt xuống mấy độ.
Cả công ty đều biết Li Hi và sếp là thanh mai trúc mã, mọi người ngầm thừa nhận mối quan hệ của hai người họ.
Vì thế, ai cũng nhắm mắt làm ngơ trước cái thói ngày ngày không làm gì, nhưng nói thì nhiều của cô ta.
Tôi đảo mắt, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, học theo giọng điệu châm chọc của cô ta mà đáp lại.
“Cô ổn không thế?
“Có bệnh thì đi khám đi, châm chọc ai vậy hả?”
Tôi vừa dứt lời, quay đầu lại thì sếp Giang Dịch đã đứng phía sau từ lúc nào, giọng lạnh lùng vang lên.
“Này, có cần tôi thêm tiền trợ cấp tháng này cho cô, để thưởng vì vừa lười biếng vừa gây chia rẽ, khiến công ty thiệt hại không?”
Tôi cứng đờ quay đầu, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của anh ta.
Sếp trông có vẻ rất không vui, giọng nói vốn điềm tĩnh dù khi tức giận giờ lại rõ ràng có thêm vài phần khó chịu.
“À… Sếp.”
Tôi giật mình, tay run lên làm rơi điện thoại xuống đất.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nó đã được Giang Dịch chụp lấy giữa không trung, một cách vững chãi.
Trong không gian yên tĩnh, tôi nghe thấy tiếng “rắc” vang lên.
Tan vỡ đi, công việc của tôi sắp bay xa rồi…