“Sếp ơi, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi không dám nữa đâu.”
Tôi vừa đi theo anh ta, vừa mếu máo nói liên tục.
Bất chợt, Giang Dịch dừng lại.
Đang mải cúi đầu lảm nhảm, tôi không kịp phanh lại, đâm thẳng vào lồng ngực anh ta.
“Ái…”
Giang Dịch rên lên một tiếng đầy đau đớn.
“Cô… một ngày cô không thể nào hết năng lượng được sao?”
Tôi sắp khóc đến nơi rồi.
“Sếp, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!”
“Nói xin lỗi nhiều vậy thì có ích gì?”
Tôi khóc càng to hơn.
“Vậy để tôi xoa cho anh nhé?”
Vừa nói, tay tôi đã định đặt lên ngực anh ta, nhưng chợt nhận ra có gì đó sai sai, liền dừng lại giữa không trung.
“Sếp ơi…”
Giang Dịch bật cười, có vẻ vừa giận vừa buồn cười.
“Tạ Thanh Viên, trong đầu cô cả ngày chỉ nghĩ mấy thứ linh tinh thôi à?
“Tôi trong mắt cô nhỏ mọn đến mức nào thế? Chỉ là cái biệt danh thôi mà, có cần la lối thảm thiết như vậy không?”
“Biệt danh?”
Tôi ngơ ngác một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra.
Khi điện thoại rơi xuống, ngón tay tôi lướt nhanh qua màn hình, hiển thị giao diện tin nhắn giữa tôi và sếp Giang Dịch.
May quá, thế thì ổn rồi.
Ổn cái gì mà ổn chứ!
Biệt danh tôi đặt cho anh ta là “Ông sếp tính cục súc nhưng cao 1m86”!
Nét tuyệt vọng hiện rõ trên mặt tôi.
Tôi liếc nhìn sắc mặt Giang Dịch, cố gắng đoán tâm trạng của anh ta.
“Quay về làm việc đi, nhớ chỉnh sửa lại kế hoạch cho tốt đấy.”
“Dạ, sếp!”
Nước mắt của tôi lập tức được thu lại, chân chuẩn bị chuồn lẹ.
Nhưng anh ta hừ nhẹ một tiếng, dường như không vừa ý.
“Còn một điều nữa, nhớ kỹ cho tôi.”
Bước chân tôi đông cứng tại chỗ.
Vẫn phải bị mắng thêm nữa hả, tôi khóc không ra nước mắt.
Giang Dịch khẽ hắng giọng, nhẹ nhàng đẩy tôi sang bên, đứng thẳng dậy vài bước.
“Tôi cao 1m87.”
Tôi: “……”