Dụ Hoài Ninh nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân đúng như dự đoán, khóe môi khẽ cong. Cậu không quay đầu lại, chỉ dựa vào chỉ dẫn của hệ thống, từ từ bước về phía một góc nào đó.
Ánh sáng bên trong càng thêm mờ tối, đột nhiên, một trận tiếng cười đùa ầm ĩ vang lên.
Dụ Hoài Ninh đứng yên tại chỗ, nhìn mấy tên lưu manh mặt đầy hung dữ, tay cầm dao và gậy, đang tiến lại gần. Đám lưu manh thấy cậu, sắc mặt đều ngạc nhiên.
“Anh Lang, này chẳng phải là……” Một tên lưu manh phản ứng lại, vừa mở miệng đã bị tên cầm đầu quát mắng: “Tao biết rồi, mày câm miệng ngay!”
Người được gọi là anh Lang chính là tên lưu manh cầm đầu hắn phun một ngụm nước bọt xuống đất, đầu ngón tay nhanh nhẹn đùa nghịch với con dao, cười nhạo nói: “Dụ Hoài Ninh phải không? Bọn tao còn đang định tìm mày, sao mày lại tự đưa mình tới cửa vậy?”
Hắn ngừng nói, ánh mắt lướt qua phía sau thanh niên rồi nhìn một lượt, cười nhạt: "Ồ, sao bên cạnh mày lại có thêm một người trông nhã nhặn thế này?"
Dụ Hoài Ninh nghiêng người, nhìn thấy rõ gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, giả vờ buồn bã, "Chú nhỏ, chẳng phải tôi đã bảo chú chờ tôi ở trên xe sao? Nếu chẳng may bị thương, lúc đó đừng trách tôi đấy."
"... Lo cho bản thân cậu trước đi." Giọng Thời Tranh trầm thấp vang lên.
"Tôi sao? Đương nhiên tôi có thể lo tốt cho chính mình rồi." Dụ Hoài Ninh khẽ cong môi, đáp lại một cách tự nhiên. Cậu đã sớm nhắm ngay một túi rác to, vừa dứt lời, liền dùng chân đá mạnh vào đó.
Túi rác bị đá văng đi, bên trong là đống rác lâu ngày, bốc lên mùi hôi thối. Sau khi chịu lực, túi rác bất ngờ rách ra, rơi đúng vào đám lưu manh đang ngồi, văng trúng người bọn họ. Một vỏ chuối ném trúng mặt anh Lang, khiến hắn tức giận chửi mắng.
“Dụ Hoài Ninh! Con mẹ mày.”
Ngay lập tức, đám lưu manh phản ứng lại, rút vũ khí và lao về phía trước.
Ánh mắt Dụ Hoài Ninh lập tức trở nên tàn nhẫn, ra tay giải quyết nhanh chóng và dứt khoát. Trong tình huống này, Thời Tranh không thể đứng ngoài cuộc, đành phải ra tay phòng vệ.
Hai bên đánh nhau chỉ kéo dài một phút, đầu ngõ liền ùa vào nhóm người mặc đồng phục cảnh sát. Thời Tranh phản ứng nhanh chóng, lập tức kéo Dụ Hoài Ninh lùi lại.
Tình huống phía trước đã rất hỗn loạn, nên họ không cần phải can thiệp.
“Thời tổng, ngài không sao chứ?!” Một người đàn ông dáng người cường tráng lo lắng hỏi, hẳn là vệ sĩ riêng của Thời Tranh.
“Không sao.” Thời Tranh nói, ngữ khí bình thản, không hề có dấu hiệu gì cho thấy bị ảnh hưởng bởi trận đánh nhau vừa rồi.
Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, Dụ Hoài Ninh với giọng nói quen thuộc nói: "Chú nhỏ, chú gọi người tới nhanh hơn so với tôi tưởng tượng đấy."
Thời Tranh nghe vậy, sắc mặt khẽ biến. Anh duỗi tay tháo mắt kính, đôi mắt đào hoa quyến rũ dần dần trở nên lạnh lùng, như bị bao phủ một lớp băng giá. Anh liếc xéo về phía cậu, ”Dụ tiểu thiếu gia, cậu có phải nên giải thích rõ ràng với tôi hay không?"
Dụ Hoài Ninh cười như không cười nhìn chằm chằm vào sắc mặt của người đàn ông, hỏi một đằng trả lời một nẻo “Chú nhỏ, chú tháo mắt kính xuống như trở thành một người khác vậy.”
“Vừa rồi quá nguy hiểm……” Anh tạm dừng một chút, rồi thong thả đeo lại kính, ngữ khí trở lại ôn hòa, "Cậu dù sao cũng phải giải thích cho tôi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Cậu kể lại toàn bộ câu chuyện về việc Trần Thạc và gia đình hắn tính kế cậu từ đầu đến cuối.
Cha mẹ cậu bất hạnh qua đời, cả gia đình người dì đã ‘ăn nhờ ở đậu’ trong nhà cậu suốt 10 năm, giờ lại tìm đủ cách để đuổi cậu đi.
Sau khi Thời Tranh nghe xong, ánh mắt nhìn cậu có thêm vài phần phức tạp, “Thật vậy sao?”
"Trần Thạc đã đưa cho đám lưu manh này một khoản tiền lớn, thực dễ dàng điều tra ra ngọn nguồn." Dụ Hoài Ninh nhìn đám lưu manh phía sau đã bị chế phục, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Cậu xoay người nhìn về Thời Tranh, giả vờ thở dài bất đắc dĩ, “Chú nhỏ, bọn họ sẽ không dễ dàng bị thả ra chứ? Tôi sợ bọn họ lại tìm tôi gây phiền toái.”
Bọn họ tìm cậu gây phiền toái? Rõ ràng chính cậu tự tìm đến cửa.
Thời Tranh thầm nghĩ trong lòng, nhưng không lên tiếng, chỉ ra hiệu cho vệ sĩ bằng ánh mắt.
“Thời tổng, việc này giao cho tôi xử lý. Nơi này không an toàn, các ngài trước tiên rời đi.”
"Được.”
Hai người lại một lần nữa ngồi vào trong xe, Dụ Hoài Ninh nhìn chằm chằm vào sắc mặt trầm ồn của Thời Tranh, bỗng nhiên gọi, “Chú nhỏ.”
Thời Tranh nhận thấy ánh mắt chăm chú của cậu, liền đáp: “Dụ thiếu gia, câụ gọi tôi như vậy, tôi liền cảm thấy có vấn đề.”
Dụ Hoài Ninh cười khẽ, cũng không phản bác lời này. Cậu từ từ cài đai an toàn, sửa miệng, “Thời tổng, ngài là người tốt, lại giúp tôi một lần nữa có được không? Để cảm ơn, tôi mời ngài xem một vở kịch miễn phí, thế nào?”
Thời Tranh hoàn toàn khẳng định được phỏng đoán của mình.
Vị Dụ thiếu gia trước mặt này, tuyệt đối không đơn giản như lời đồn ngược lại tuổi còn nhỏ mà đã rất nhiều toan tính.
Thời Tranh đã gặp qua vô số người, phần lớn các cuộc giao tiếp đều chỉ là xã giao. Nhưng anh không thể không thừa nhận chỉ trong vài giờ ngắn ngủn, cậu ta đã thành công thu hút sự chú ý của anh.
Anh trầm mặc một lát, che dấu sự tò mò trong lòng, hỏi “Cậu lại muốn làm gì?”
…..
Buổi tối 8 giờ, tại biệt thự của Dụ Hoài Ninh.
Tống Hân hiếm khi tự mình xuống bếp, giờ phút này, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ ngồi cùng nhau, tận hưởng bữa ăn ngon và rượu ngon.
Bà ta nhẹ giọng hỏi: “A Thạc, con thật sự tìm người dạy dỗ nó sao?”
"Đương nhiên, con đã ra giá rất cao." Trần Thạc có chút men say, không e dè mà nói, “Bảo bọn họ trói tên tiện nhân đó lại, đánh một trận ra trò, rồi đâm vài nhát, sau đó vứt quần áo của nó ra ngoài tuyết, để nó chịu lạnh mấy giờ...”
Tống Hân nghe những lời miêu tả này, trong lòng không khỏi lo lắng, “Chắc chắn không có vấn đề gì chứ? Nhưng đừng để xảy ra mạng người.”
Trần Khải Sinh trách mắng, “Hừ, lòng dạ đàn bà! Đừng nhắc tới nó nữa, giống cha mẹ của nó cho nó chết bên ngoài thì càng tốt!” Chuyện tối hôm qua ông ta thân là trưởng bối mà phải cuối đầu xin lỗi cháu trai mình? Nghĩ đến chuyện đó lại thấy tức.
Trần Thạc cụng ly, cười nói: “Cha, uống rượu uống rượu.”
Chưa kịp để rượu trôi xuống bụng, một giọng nói quen thuộc từ phòng khách vang lên “Hôm nay là ngày gì mà đáng để mọi người ăn mừng hoành tráng như vậy?”
Ba người không hẹn mà cùng nhìn lại, liền thấy Dụ Hoài Ninh mang một người đàn ông xa lạ đi vào nhà ăn. Tống Hân thấy cậu bình yên vô sự theo bản năng hỏi: “Hoài Ninh, sao con lại dẫn người về đây?”
Cậu nhướng mày cười nhạo, “Đây là nhà của tôi, tôi không thể dẫn người khác về sao?” Cậu tiến lại gần đột ngột dừng ánh mắt vào băng gạc trên trán Trần Thạc, trầm giọng lên tiếng, “Anh họ, xem ra vết thương ngày hôm qua chưa làm anh nhớ lâu.”
Trần Thạc đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cậu, cơ thể không tự giác mà căng thẳng, cảm giác hoang mang và lo lắng đan xen, “Dụ Hoài Ninh, mày muốn…?”
“—— loảng xoảng!”
Không đợi hắn nói xong, Dụ Hoài Ninh đột ngột cầm lấy chai rượu vang trên bàn đập mạnh vào đầu hắn.
Ngay lập tức, máu văng tung toé khắp nơi.
Màu đỏ chói mắt, hòa lẫn giữa mảnh vỡ của chai và rượu, tạo thành một cảnh tượng hỗn độn trên mặt đất.
Dụ Hoài Ninh rút tay lại, cười lạnh nói “Lần này đủ để anh nhớ lâu chưa?”