Hai chữ ngắn gọn và nhẹ nhàng, nhưng âm cuối bất ngờ được nhấn mạnh, vô tình xuyên qua tai người đàn ông. Đáy lòng Thời Tranh khẽ rung động, theo bản năng liếc mắt nhìn sang.

Dụ Hoài Ninh nghiêng đầu nhìn anh, giọng điệu hết sức thản nhiên, “Dựa theo bối phận, chẳng phải tôi nên gọi anh là chú nhỏ sao?”

Thời Tranh bắt gặp ánh mắt của cậu, đáy mắt lóe lên sự hứng thú, tâm trạng thoáng chốc dao động trong chớp mắt.

Ánh sáng vàng nhạt bao phủ khung cảnh, tạo nên những tia sáng mờ ảo, anh đánh giá bằng ánh mắt, khẽ cong môi, toát lên vẻ ôn hòa dễ chịu, “Đúng vậy, nhưng tuổi tác chúng ta chênh lệch cũng không nhiều, nếu cậu cảm thấy ngại, có thể gọi tên tôi.”

Dụ lão gia nghe thấy hai người trò chuyện, vẻ mặt ông ta thoáng chốc trở nên có chút kỳ lạ.

Đúng lúc này một người hầu đi đến nhẹ giọng thông báo, “Lão gia, bác sĩ Trần đến rồi.”

“Dụ lão gia thân thể không khỏe sao?” Thời Tranh quan tâm hỏi thăm.

Dụ lão gia không nói gì, chỉ liếc quản gia một cái. Người phía sau hiểu ý, lập tức thay ông trả lời, “Thời Tranh tiên sinh không cần lo lắng, chỉ là mỗi tuần đều có kiểm tra định kỳ, tốn một ít thời gian mà thôi.”

Lời nói đã rõ ràng như vậy, Dụ Hoài Ninh hiển nhiên hiểu rõ ý tứ ẩn sau lời nói. Dụ lão gia không muốn tốn quá nhiều sức lực để tiếp đãi bọn họ, mà dùng cách gián tiếp để khiến họ tự nguyện rời đi.

Mục đích đã đạt được khi đến Dụ gia, Dụ Hoài Ninh không có ý định lưu lại lâu, liền nói: “Ông nội, việc kiểm tra thân thể quan trọng hơn, hôm khác cháu sẽ đến thăm ông.”

Thời Tranh cũng phản ứng lại, nói: “Một khi đã như vậy, tôi cũng không làm phiền nữa.”

Ông cụ nhàn nhạt gật đầu, vẫn không giữ lại. Mộc quản gia bước đến trước mặt hai người, nói: “Thời tiên sinh, tiểu thiếu gia tôi sẽ dẫn các ngài ra ngoài.”

“Làm phiền ông.”

Dụ Hoài Ninh chậm rãi đi theo phía sau, đột nhiên trong đầu vang lên một thông báo khẩn cấp từ hệ thống: 【—— Đinh! Ký chủ, xin chú ý! Kỹ năng [biết trước] đã rơi xuống, có muốn lựa chọn kích hoạt không? 】

Trong lòng cậu tràn đầy nghi hoặc. Sao tự dưng lại có kỹ năng rơi xuống vào lúc này?

Biết trước?

Dụ Hoài Ninh nhớ lại ý nghĩa của từ này, liền quyết định kích hoạt.

【—— Xin chú ý! Trần Thạc đã dùng tiền thuê lưu manh đường phố - đám người anh Lang. Xin ký chủ lập kế hoạch hợp lý để ra ngoài, tránh để bản thân bị thương.】

An toàn của bản thân đã bị đe dọa, nhẹ thì chỉ bị thương nhỏ, nặng thì phải nhập viện, tiền thuốc men cũng là một phần tài sản của họ. Hệ thống trung tâm 'phú hào' này, đơn giản và rõ ràng: Trước tiên là thu lợi , sau đó mới kiếm thêm lợi nhuận.

Cậu chợt hiểu ra, nhớ lại ánh mắt độc ác của Trần Thạc trước khi rời đi, đôi mắt cụp xuống đầy vẻ chế giễu. Tưởng đối phương tài giỏi đến đâu, hóa ra chỉ biết mượn tay đám lưu manh để chơi chiêu bẩn với mình.

Một khi đã như vậy, vậy thì đừng trách cậu không khách sáo!

……

"Tiểu thiếu gia, ngài đang suy nghĩ gì vậy?" Mộc quản gia lên tiếng dò hỏi.

Dụ Hoài Ninh nhanh chóng hoàn hồn, “Không có gì đâu. Quản gia, có chuyện gì vậy?”

"Ngài có muốn tôi phái người lái xe đưa ngài về nhà không?"

"Không cần." Dụ Hoài Ninh từ chối, tuy mặt ngoài khách sáo nhưng ánh mắt lại dừng lại ở một chỗ.

Cậu thong thả bước từng bước đến trước mặt Thời Tranh. Chiều cao hai người chênh lệch một chút. Cậu hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu: "Có thể lái xe tiện đường đưa tôi về không?"

“Chú nhỏ.”

Cách xưng hô cuối cùng này rõ ràng là cậu cố ý nói.

Thời Tranh không chút dấu vết quan sát đối phương, sau vài giây trầm mặc, cậu nhẹ nhàng đẩy gọng kính, mỉm cười nói: "Được, tôi sẽ đưa cậu về."

……

Thời Tranh lái xe đi theo sự chỉ dẫn của cậu. Hơn 20 phút sau chiếc xe vòng qua khu Liễu thị mới và vào trung tâm CBD, dừng lại ở một ngõ nhỏ tối tăm phía sau. Ngõ nhỏ cũ nát vẫn chưa kịp phá dỡ, rác rưởi và đồ đạc vứt bỏ có thể thấy ở khắp nơi.

*CBD là viết tắt của Central Business District, tức là khu vực trung tâm thương mại của một thành phố.

Dụ Hoài Ninh hạ cửa sổ xe, mùi hôi thối và không khí lạnh lẽo đồng thời ập đến, khiến cậu không khỏi nhíu mày.

【—— hệ thống, bọn họ ở đây sao? 】

【—— Đúng vậy】. Hệ thống đáp lại, sau đó nhanh chóng bổ sung: 【Nhắc nhở lần nữa! Xin ký chủ kịp thời rời đi, tránh gây tổn thương không cần thiết đến bản thân!】

Trần Thạc dùng số tiền lớn thuê đám lưu manh ở đầu đường, bọn chúng sống trong một môi trường lạc hậu và dơ bẩn như vậy. Khó trách đám lưu manh đó lại tham tiền, sẵn sàng đồng ý với yêu cầu của Trần Thạc đánh mình hoàn toàn tàn phế….

Dụ Hoài Ninh nhìn ngõ nhỏ tối tăm ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn, cậu từ trước đến nay sẽ không ngồi chờ chết chờ những tên lưu manh đó tìm đến cửa còn không bằng tự mình chủ động đến.

Cậu dừng lại một chút, thu lại cảm xúc quay đầu hỏi Thời Tranh , “Chú nhỏ, công ty của chú ở phía trước khu CBD phải không?”

“Đúng vậy.”

Dụ Hoài Ninh đặt tay lên cửa xe, rồi lại hỏi: “Khu vực này cảnh sát có đến kịp không?”

Thời Tranh đã sớm phát giác có chuyện không thích hợp, trong giọng nói ẩn chứa một tia sắc bén, “Nói cho tôi biết, cậu tới nơi này để làm gì?”

Dụ Hoài Ninh không trực tiếp trả lời, cậu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ xe, cố ý hơi khom người, mỉm cười dặn dò, “Chú nhỏ, chú ở trong xe chờ tôi một chút. Ngoài ra, phiền chú giúp tôi báo cảnh sát.”

“Cái gì?”

“Bởi vì 5 phút sau, ngõ nhỏ này sẽ xảy ra một vụ ẩu đả.” Dụ Hoài Ninh vừa nói vừa xuống xe, cậu hơi khom lưng nhìn vào người đàn ông trong xe hờ hững nói: “Hơn nữa, người bị hại là tôi.”

Vừa dứt lời, ngay lập tức cậu bước vào con hẻm tối trước mặt.

Khi Dụ Hoài Ninh xoay người rời đi, ánh mắt ôn hòa của Thời Tranh bỗng chốc trở nên lạnh lùng. Rõ ràng cậu ta đang giấu hắn điều gì đó, vậy mà anh lại vô tình trở thành một phần trong kế hoạch của cậu ta?

….Người này, đúng là muốn làm gì làm.

Thời Tranh kiềm chế cảm xúc mơ hồ về việc bị ‘lợi dụng’, nhanh chóng gửi một tin nhắn định vị, rồi theo sát xuống xe.

Anh làm trò trước mặt Mộc quản gia, đồng ý đưa cậu ta về nhà. Nếu người này gặp nguy hiểm ở đây, e rằng anh cũng sẽ bị liên lụy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play