Mùa đông ở Liễu Thành luôn đến sớm hơn mọi nơi. Chỉ trong vài ngày, những trận tuyết lớn đã liên tục rơi, phủ trắng cả thành phố, tạo nên cảnh sắc đẹp đẽ như được dát bạc, nhưng cũng mang theo cái lạnh thấu xương.Tại nhà tang lễ lớn nhất trong thành phố, một buổi lễ tiễn biệt vừa mới kết thúc.
Những vị khách đến viếng phần lớn là các nhân vật thuộc giới thương nghiệp của Liễu Thành, tranh thủ cơ hội này để bắt chuyện, giao lưu. Ở một góc phòng, ba người đàn ông trung niên đang thì thầm to nhỏ với nhau.
“Nghe nói Dụ thị thất bại trong việc chuyển hướng kinh doanh, giờ đang trên bờ vực phá sản?”
“Tôi thấy Dụ tổng khi còn trẻ không nên khăng khăng tách khỏi gia đình. Đang sống yên ổn lại muốn tự mình lập nghiệp… Kết quả thì sao? Sự nghiệp chẳng thành, bây giờ đến cả mạng sống cũng mất!”
“Thôi, đừng nhắc nữa. Nhưng nghĩ mà xem, cậu thiếu gia nhà họ Dụ đúng là vô dụng, đến cả lễ tang cha mẹ cũng không lo liệu nổi. Với cái tính phá nhiều hơn làm như thế, Dụ thị phá sản là điều không thể tránh khỏi.” Những lời bàn tán không mấy tử tế cứ thế kéo dài một hồi lâu.
Đột nhiên, một âm thanh từ phía sau lưng 3 người truyền đến, “Các người nói đủ chưa?”
Ba người đàn ông trung niên giật mình, đồng loạt xoay người lại. Cánh cửa phòng nghỉ phía sau họ bị ai đó mở ra và ở đó, một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc lễ phục tang, đang đứng nhìn chằm chằm bọn họ. Đôi mắt đen sẫm, lạnh lẽo đến rợn người.
Trùng hợp hay không thì cũng thật trớ trêu, thanh niên này chính là người mà họ vừa nhắc tới — Dụ thiếu gia, Dụ Hoài Ninh.
Ba người không ngờ đối phương lại ở ngay phòng nghỉ kế bên. Tình huống này khiến họ lập tức lúng túng, “…Dụ thiếu gia, sao cậu lại ở đây?”
Dụ Hoài Ninh liếc nhìn ba người, ánh mắt đầy vẻ chột dạ của họ không lọt khỏi tầm mắt cậu. Cậu lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở: “Có những lời, nói gì thì nói cũng nên biết chọn hoàn cảnh. Các ông lớn tuổi cả rồi, chẳng lẽ nguyên tắc cơ bản này vẫn chưa hiểu?”
Lời nói này không mang ngữ khí quá nặng nề, nhưng rơi vào tai ba người kia lại chẳng khác nào một lời chỉ trích ngầm.
Người đàn ông trung niên đứng bên phải nuốt khan một cách căng thẳng, theo bản năng liếc nhìn về phía linh vị trong lễ tang. Đột nhiên, nhớ ra tình cảnh của thanh niên trước mặt, ông ta bỗng cảm thấy tự tin hơn hẳn. Quay đầu lại, ông ta đánh giá Dụ Hoài Ninh, ra vẻ nghiêm túc trách móc:
“Dụ thiếu gia, cậu sao có thể nghe lén chúng tôi nói chuyện? Như vậy thật quá thiếu lễ nghĩa!”
Hai người còn lại lập tức hiểu ra ý đồ của đồng bạn, rõ ràng là đang cố tình lật ngược tình thế, đổ lỗi ngược lại!
Dụ thiếu gia nổi tiếng với tính cách “miệng tiện, thiếu suy nghĩ”. Chỉ cần ai đó châm chọc nhẹ một câu, cậu lập tức bùng nổ ngay tại chỗ.
Trong tang lễ người đến người đi tấp nập thế này, chỉ cần cậu có chút sơ suất trong lời nói hay hành động, mọi ánh mắt nghi ngờ sẽ lập tức đổ dồn về phía cậu. Đến lúc đó, còn ai quan tâm đến chuyện ba người họ đã bàn tán gì?
Dụ Hoài Ninh kéo hẳn tấm rèm lên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua, cười nhạt, “Nghe lén? Tôi chỉ tình cờ bước ra từ phòng nghỉ. Thấy các ông nói chuyện hăng say quá, nên không nỡ làm phiền.”
Thái độ bình tĩnh và khí chất áp đảo khác thường của đối phương khiến ba người đàn ông trung niên không khỏi sững sờ.
Dụ Hoài Ninh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy mỉa mai, giọng hạ thấp nhưng mang sức ép: “Còn các ông thì sao? Ở tang lễ mà tùy tiện bàn tán về người đã khuất, lẽ nào các ông mới là người hiểu lễ nghĩa?”
Đoạn đối thoại vừa rồi quả nhiên thanh niên đều nghe thấy hết.
“Tôi…chúng tôi… khi nào bàn tán về người đã mất chứ?” Người đàn ông trung niên bị cậu chọc trúng điểm yếu, giọng nói trở nên lắp bắp, không mấy suôn sẻ. Ông ta khựng lại trong giây lát, ánh mắt vô tình chạm phải thần thái cười như không cười của thanh niên. Điều này càng khiến ông cảm thấy mất mặt, bèn cứng giọng nói: “Dụ Hoài Ninh, cậu đừng nghĩ chỉ dựa vào cái miệng là có thể bịa đặt mọi thứ. Hiện tại, chẳng ai bảo vệ cậu được nữa đâu!”
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh liền lên tiếng tiếp lời, giọng đầy trách móc, “Hay thật đấy! Ba người chúng tôi đặc biệt đến để viếng Dụ tổng và Dụ phu nhân, còn cậu thì sao? Không chỉ lén nghe chúng tôi bàn chuyện làm ăn, mà còn cố tình vu khống, bịa đặt trắng trợn!”
Tiếng ồn ào nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
“Chuyện gì thế nhỉ?”
“Dụ thiếu gia lại gây gổ với ai ngay tại lễ tang của cha mẹ mình sao?”
“Với tính khí thường ngày của cậu ta, cũng không có gì lạ!”
Dụ Hoài Ninh lạnh lùng đảo mắt nhìn quanh, đối diện với những ánh nhìn đổ dồn về phía mình. Vừa ăn cướp vừa la làng!
Đối phương rõ ràng là một kẻ cáo già, cố ý lên giọng để thu hút sự chú ý của mọi người. Trong tang lễ đông người này, chỉ cần cậu mất bình tĩnh mà lỡ lời, những lời bàn tán của đám đông cũng đủ để dìm cậu đến không ngóc đầu lên được.
Người đàn ông trung niên thấy Dụ Hoài Ninh im lặng, càng thêm đắc ý, cười nhạo đầy tự tin. Ông ta liếc nhìn quanh một lượt, rồi thừa thắng xông lên, định hướng ánh mắt của mọi người để buộc tội cậu.
“Ba người chúng tôi chỉ đang bàn công chuyện làm ăn, không ngờ Dụ thiếu gia lại trốn sau tấm rèm nghe lén! Vì nể mặt cha mẹ cậu ấy, chúng tôi đã không muốn chấp nhặt, thế mà cậu ta còn dám…”
“Có một số chuyện tôi không muốn làm lớn ngay tại tang lễ của cha mẹ mình. Nhưng các ông ỷ vào cái mác trưởng bối mà hống hách như vậy, có phải hơi quá đáng rồi không?” Dụ Hoài Ninh lạnh giọng, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía người đàn ông trung niên, cắt ngang lời ông ta, “Tôi nghe lén các ông bàn chuyện làm ăn? Đúng là giỏi bịa đặt thật đấy!”
Có lẽ vì nhắc đến cha mẹ đã khuất, đôi mắt của thanh niên lập tức đỏ lên. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu mở miệng chất vấn, cả người như biến thành một con người khác, tỏa ra khí thế lạnh lùng và sắc bén đến đáng sợ!
Ba người nhìn nhau đầy bối rối, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác bất an ——
Cậu ta… cậu ta làm sao có thể trông tự tin như vậy?
Dụ Hoài Ninh nhìn vẻ mặt bối rối của ba người, ánh mắt lạnh lẽo bỗng ánh lên tia giễu cợt. Cậu lấy chiếc điện thoại trong túi ra, khẽ vung vẩy trước mặt họ, nhàn nhạt nói: “Điện thoại tôi có ghi âm làm bằng chứng. Các ông có muốn nghe thử không?”
“Khoan đã!” Người đàn ông trung niên đối diện giật mình, đồng tử co lại. Ông ta vội vàng lao lên, muốn giật lấy chiếc điện thoại trong tay cậu.
Dụ Hoài Ninh đã sớm lường trước, nhanh chóng lùi lại một bước, tránh né sự giằng co. Cậu dứt khoát mở thư mục ghi âm trong điện thoại, chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất. Giọng nói của ba người đang bàn luận vang lên rõ mồn một, không sót một chữ.
Trong vòng một phút ngắn ngủn, tình thế đã thay đổi hoàn toàn.
Ba gã đàn ông trung niên đỏ bừng mặt, chân như bị đổ chì, đứng sững tại chỗ, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
Đám người vây quanh lập tức chuyển ánh mắt sang ba người họ. Thấy rõ vẻ chột dạ hiện lên trên khuôn mặt, không ít người lộ rõ vẻ khinh thường. Trong tang lễ mà buông lời bàn tán về người đã mất và người nhà họ, hành động ấy thực sự quá đỗi vô duyên!
Dụ Hoài Ninh, đường đường là con trai của người đã mất, vốn dĩ định để lại cho họ chút thể diện. Vậy mà họ không những không biết điều, còn trắng trợn vu cáo ngược lại! Nghe lén chuyện làm ăn bí mật? Ba người đàn ông trưởng thành, đúng là không biết xấu hổ mà cũng nói ra được!
Dụ Hoài Ninh trước giờ nổi tiếng ăn chơi trác táng, lại thêm thói quen nói năng khó nghe, nên ấn tượng của mọi người về cậu không mấy tốt đẹp. Nhưng tình cảnh hôm nay lại hoàn toàn khác. Song thân vừa đột ngột qua đời, không lâu trước đó cậu còn khóc đến mức ngất đi. Vậy mà giờ đây, vừa mới tỉnh lại, đã phải nghe người khác buông lời phê phán cha mẹ mình, cậu làm sao có thể ngồi yên mà chịu đựng?
Nhìn đôi mắt cậu đỏ hoe, rõ ràng đã khóc sưng lên, vậy mà vẫn cố gắng bảo vệ chút danh dự cuối cùng cho cha mẹ mình, dáng vẻ ấy khiến người ta không khỏi cảm thấy đau lòng và đồng cảm. Cuối cùng, trong đám người vây xem, cũng có người không nhịn được mà lên tiếng trách móc:
“Bọn họ mà gọi là trưởng bối của Dụ thiếu gia sao? Đã đến dự lễ tang, thì nên thành tâm một chút! Ít nhất cũng phải biết tôn trọng người đã mất!”
“Đúng vậy! Họ còn dám chỉ trích Dụ thiếu gia, thật là không biết xấu hổ!”
“Cứ làm bậy thế này, chẳng mấy chốc sẽ gặp báo ứng thôi!”
Mọi người đồng loạt đứng về phía cậu, thậm chí có người không kiềm chế được mà mắng lớn, “Cái bọn này! Nhân phẩm cũng có vấn đề!”
Ba người đàn ông nghe người khác chỉ trích, cảm nhận được ánh mắt bốn phương tám hướng khinh bỉ, sắc mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng, trông rất giống ba cái đít khỉ, ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui xuống!
Vị Dụ thiếu gia này sao lại như thể thay đổi thành một người khác vậy? Ban đầu, mọi người đều nghĩ cậu sẽ nổi giận, nhưng không ngờ cậu không chỉ có bằng chứng ghi âm, mà còn nói ra một loạt lý lẽ sắc bén, khiến bọn họ càng thêm nhận ra sự sai lầm của mình.
Một người trong số đó cụp mắt, cố giữ chút thể diện, nói: “Thật ngại quá, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Chưa kịp nói hết câu, cả ba đã vội vã chen qua đám đông mà bỏ đi như chạy trốn. Rõ ràng chột dạ, chẳng dám nán lại thêm chút nào!
Dụ Hoài Ninh nhìn theo bóng lưng ba người đàn ông đang lúng túng rời đi, ánh mắt thoáng hiện lên một tia chế giễu khó nhận ra. Nhưng chỉ trong giây lát, cậu đã nhanh chóng lấy lại vẻ mặt khiêm nhường, nhẹ giọng nói với những người xung quanh, “Cảm ơn mọi người đã giúp cháu giải vây.”
Nhìn thấy thái độ của cậu hoàn toàn khác với tính cách ăn chơi trác táng thường ngày, những người xung quanh không khỏi kinh ngạc và thầm nghĩ, Chẳng lẽ sự ra đi của cha mẹ đã thức tỉnh Dụ thiếu gia, khiến cậu ta thay đổi sao?
Sau trò náo nhiệt vừa qua, lễ tang cũng kết thúc, đám đông cũng dần dần tản đi.
Dụ Hoài Ninh bỗng cảm thấy mệt mỏi, liền quay người trở lại phòng nghỉ. Cậu đứng trước gương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo nhưng đầy xa lạ của chính mình, ngẩn ngơ vài giây. Sau đó, như chấp nhận số phận, cậu khẽ thở dài: “Hệ thống, làm phiền lặp lại thông tin về thế giới trong cuốn sách này cho ta một lần nữa.”
“—— Được, toàn bộ tư liệu đã được chuyển tới.” Một giọng nói lạnh lẽo, vô cảm của máy móc vang lên trong đầu.
Dụ Hoài Ninh ngồi xuống sofa, xoa nhẹ huyệt thái dương đang nhức nhối dữ dội, nhắm mắt lại và nhanh chóng xem lướt qua thông tin trong đầu.
Nói đơn giản, cậu đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Cơ thể này thuộc về nguyên chủ tên Dụ Hoài Ninh, từ nhỏ đã sống trong sự chăm sóc của cha mẹ, hưởng thụ cuộc sống giàu sang không phải lo nghĩ, là một cậu ấm chính hiệu. Đáng tiếc, số phận của thiếu gia giàu có này lại chẳng kéo dài được bao lâu. Cha mẹ cậu không may qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ cách đây không lâu, để lại cho cậu một công ty nhỏ đang trên bờ vực phá sản.
Nhưng đó vẫn chưa phải điều tồi tệ nhất!
Bởi vì trong cuốn tiểu thuyết kiểu sảng văn này, nguyên chủ đúng chuẩn một nhân vật pháo hôi từ đầu đến cuối.
Nguyên chủ tính tình thẳng thắn nhưng ăn nói thiếu suy nghĩ, dễ dàng đắc tội người khác. Sau khi cha mẹ qua đời, cậu lại gây mâu thuẫn với thân thích nhà họ Dụ, hoàn toàn mất đi chỗ dựa. Không có đầu óc kinh doanh, cậu dùng chút tài sản thừa kế ít ỏi để đầu tư lung tung, thậm chí còn rơi vào vụ bê bối liên quan đến cho vay nặng lãi.
Đại khái là để phục vụ cốt truyện, thân phận pháo hôi của cậu ta buộc phải thường xuyên “quở trách” nam chính, “công kích” nam phụ, và thậm chí “dùng lời lẽ xúc phạm” nữ chính, chỉ để kích thích mạch truyện tiếp diễn…
Tóm lại, cứ như thể cậu ta làm gì cũng đều tự dẫn mình vào đường cùng.
Về sau, nguyên chủ không thể chịu nổi sự chèn ép của nhóm vai chính, rơi vào cảnh không một xu dính túi, lại chẳng tìm được công việc đàng hoàng. Đường cùng, đành dựa vào vẻ ngoài đẹp đẽ để “bán thân” vài lần.
Tưởng chừng đã rơi xuống đáy vực, nào ngờ mọi thứ còn tệ hơn.” Cậu ta bị phát hiện mắc “bệnh lây qua đường tình dục.” Cuối cùng, vì không có tiền chữa trị, nghèo túng chết thảm trong một căn phòng trọ tồi tàn, kết thúc cuộc đời một cách đầy bi thương!
……..
Nửa giờ trước, cậu nhập vào thân thể này, mà nguyên chủ vừa hay khóc đến ngất xỉu trong tang lễ cha mẹ. Tổng hợp toàn bộ cốt truyện, đây chính là khởi đầu cho con đường bi kịch trong vận mệnh của nguyên chủ.
Bên ngoài tang lễ vẫn chưa kết thúc, Dụ Hoài Ninh không phải kiểu người ngồi chờ số phận an bài. Đã tiếp nhận thân phận của nguyên chủ, cậu đương nhiên muốn nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh xung quanh. Chỉ tiếc rằng, cậu thậm chí còn chưa bước ra khỏi cửa phòng nghỉ thì đã nghe được cuộc trò chuyện đầy ác ý kia.
Dụ Hoài Ninh vốn là một người xuất sắc trong giới kinh doanh, với hàng năm tranh đấu trên thương trường đã rèn cho cậu thói quen luôn giữ vững cảnh giác. Huống hồ, hiện tại cậu đang ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ. Ngay từ khi vừa nghe thấy những lời bàn tán kia, cậu đã nhanh chóng quyết đoán lấy điện thoại ra ghi âm lại.
Sự thật chứng minh, phòng ngừa trước luôn là điều đúng đắn. Sau khi một lần nữa rà soát lại toàn bộ tình tiết câu chuyện, Dụ Hoài Ninh mới chậm rãi mở mắt ra, khẽ lẩm bẩm, “… Kế tiếp nên làm gì đây?”
Chưa kịp nghĩ ra kế hoạch cụ thể, tiếng động ngoài cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Một người đàn ông trẻ tuổi với dáng người hơi mập bước vào phòng nghỉ. Ánh mắt hắn dừng lại trên người Dụ Hoài Ninh, ngay lập tức lộ rõ vẻ chán ghét và khó chịu: “Cậu quả nhiên trốn ở đây tránh mặt mọi người!”
Dụ Hoài Ninh nhìn thấy khuôn mặt này, trong đầu đột nhiên nhớ lại vài sự việc, ánh mắt lạnh lùng, “Anh họ?”
“Ồ, mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Hôm nay cậu còn biết gọi tôi là anh họ à?” Trần Thạc bước tới gần, cúi xuống nhìn Dụ Hoài Ninh đang ngồi trên sô pha, giọng điệu trách móc: “Cậu đúng là thiếu gia được chiều chuộng. Cha mẹ mình qua đời, tang lễ cũng không lo liệu, lại còn phải để tôi đích thân đến mời cậu về nhà?”
Dụ Hoài Ninh nghe ra sự thù địch trong giọng nói của đối phương, đôi mắt thoáng hiện vẻ chán ghét. Anh giữ vẻ mặt lạnh nhạt, chỉnh lại ống tay áo, rồi đứng dậy vòng qua Trần Thạc, hướng thẳng về phía cửa.
Trần Thạc bị thái độ thờ ơ của anh chọc tức, liền lớn tiếng mắng
“Dụ Hoài Ninh, cậu còn ra vẻ gì nữa hả?! Đến nước này rồi mà vẫn tưởng mình là thiếu gia à? Tốt nhất cậu nên nhìn rõ đi! Cha mẹ cậu đã mất rồi, từ nay về sau, tốt nhất hãy biết thân biết phận mà sống cho tử tế!”
Dụ Hoài Ninh khựng chân lại, trong đáy mắt như đang cuộn trào một cơn bão tố.
“Tốt nhất đừng chọc giận tôi, nếu không, đừng mơ mà ở lại nhà tôi thêm ngày nào nữa!”
“Nhà của anh?”
Dụ Hoài Ninh nghe lý do thú vị này, ánh mắt thoáng nheo lại, che giấu tia sắc bén bên trong. Bỗng nhiên, cậu nhấc chân, tung một cú đá thẳng.
Trần Thạc không phòng bị, ngã nhào ra sau, đầu đập mạnh vào tường, tức khắc mắt tối sầm, ôm bụng rên rỉ đau đớn.
Dụ Hoài Ninh nhìn bộ dáng thảm hại của hắn, khóe môi nhếch lên chế nhạo, "Trần Thạc, đừng không biết xấu hổ mà làm tới.”